3.
Với Lâm, anh làm việc, anh say sưa thể hiện mình trong lĩnh vực kiến trúc không đơn thuần chỉ là để kiếm tiền, để nổi trội hơn người. Nói thẳng ra, anh được mời vào Tập đoàn lớn cũng chẳng có gì đáng để Lâm vỗ ngực "ta đây giỏi". Anh phấn đấu cũng chỉ vì đó là cuộc sống, là điều mà một con người nên có, và lý tưởng cống hiến. Anh hiểu được nỗi khổ tâm khi phải "ăn nhờ ở đậu", khi phải mất mát những thứ đáng ra thuộc về mình. Không thể bên người con gái anh yêu. Tất cả cũng bởi anh không có gì cả. Ngày đó, anh không vượt qua được chính mình. Anh cô độc trong nỗi đau và sợ hãi cá nhân. Nhưng bây giờ, anh bước ra. Anh đã cười. Có điều... anh cười mà Ngọc Vy không thấy. Thế nên nụ cười của Lâm chóng vánh...
***
Ngọc Vy như chết lặng khi thằng em trai lăng bộp vào người cô cuốn tạp chí có hình bìa ai đó rất giống Lâm.
- Anh ta đấy! Giỏi rồi. Ngạc nhiên thật! - Hắn rệu rã buông từng chữ.
Cô gái nghe thế, vồn vã cầm ngay cuốn tạp chí, đôi mắt mở to, gương mặt từ kinh ngạc cho đến biến sắc nhợt nhạt, cứng cả bờ môi. Dòng tít đập vào tầm mắt: "Hải Lâm - Sức rrẻ và Phong cách Kiến trúc lạ". Cô lần theo trang, tìm vào bài viết. Không khó khăn để thấy khi bài viết về Lâm được chiếm lĩnh toàn bộ hai mặt báo ngay ở mấy trang đầu.
- Trời ơi...! Đúng là... Lâm... - Cô thốt nhẹ lên trong vô thức. Cô không thể nhìn rõ từng con chữ như đang chen nhau chật chội, dày đặc cả mặt báo. Hình ảnh Lâm vẫn gương mặt trầm buồn nhưng trưởng thành hơn, nam tính hơn và góc cạnh, có phần xa lạ cứ lung linh theo những giọt lệ Ngọc Vy rưng rưng tuôn chảy. Cô co người, ôm lấy trái tim đang muốn vỡ ra vì xúc động.
Thằng em trai thấy vậy sấn tới giựt quyển tạp chí, chỉ trích:
- Hắn ta được sao nào chiếu mệnh mà hên dữ vậy? Không một đồng xu dính túi bỗng chốc biến thành Vip. Không chừng sài "mỹ nam kế" với con gái nhà người ta.
Ngọc Vy đứng bật dậy, gương mặt giàn giụa nước mắt của cô lộ rõ sự phẫn nộ khi nghe hắn xúc phạm Lâm. Lẽ dĩ nhiên cô tát cho em trai một cái làm hắn bo má đau điếng.
Tức mình, hắn xô cô ngã xuống, cuỗm quyển tạp chí định mang đi biến. Ngọc Vy chấp chới kéo lại, cố giành thứ mà cô muốn nhưng bất lực trước sự vô tình của thằng em hết sức ngông. Cách cô khoảng mấy mét, hắn nhếch mép cười, từ từ xé tan nát trang báo viết về người anh khác huyết thống. Ngọc Vy cuồng lên, lao đến sụp dưới chân hắn, tuyệt vọng vơ lại từng mảnh vụn. Không chắp vá lại được, cô chết lặng trên nền gạch buốt vào tận tâm khảm...
Sau lần thấy Lâm trên tạp chí, Ngọc Vy không khó khăn để có thông tin về anh. Cô lên mạng tìm kiếm. Hình ảnh về Hải Lâm, các bài viết, công trình của anh gần như la liệt các trang internet. Có cả số điện thoại...
...
Sau khi hoàn thiện bản kiến trúc cho dự án mới, xếp công việc lại, Lâm thả người nằm ngửa xuống giường, nhẹ nhõm. Đôi mắt anh tràn đầy ánh sáng của niềm tin, nhìn xoáy vào trần nhà như đang liên tưởng đến một điều gì đó. Điện thoại có cuộc gọi, nhưng để ở chế độ rung bên bàn, cách khá xa nên anh không để ý thấy. Lâm say sưa tận hưởng cảm giác khoan khoái sau cả tuần lễ vùi đầu vào bản vẽ. Điện thoại vẫn tín hiệu cuộc gọi đến. Ba lần như thế, rồi im lìm... cũng giống như Lâm đã thϊếp vào giấc.
Ngọc Vy cay xè đôi mắt, nghe như tấm thân rời rã vì cảm giác thất vọng, hụt hẫng khi đối phương không nhận điện thoại mà cô gọi đến. Bàn tay cô trắng mịn, mềm mại siết chặt lấy di động. Năm phút như thế, cô bỗng buông lỏng từng ngón tay, mở phần soạn tin nhắn, viết đúng một chữ: "Lâm!" Và, cô gửi...
Ngọc Vy chờ đợi. Một ngày, hai ngày. Không có phản hồi của Lâm. Cô lại khóc. Cô muốn gọi cho anh. Nhưng, không còn can đảm nữa. Gạt nước mắt, cô tiến đến tủ cá nhân, mở ra, rút nhẹ chiếc hộp vuông vắn khá to được bọc giấy gói quà do cô thiết kế với chiếc nơ hết sức duyên dáng cũng là cô tự làm. Chiếc hộp có một đường rạch không lộ liễu, đủ để nhét được mảnh giấy gấp mỏng vào trong đó. Cô cầm bút, rút một tờ trong tệp thiệp mà cô chuẩn bị sẵn. Từng dòng trăn trở hiện lên theo nét tay Ngọc Vy đưa cần mẫn. Viết xong, nhẹ nhàng gửi vào trong hộp.
Ngày thứ ba, cô không kìm được lòng, soạn thêm một tin nhắn thứ hai:
- "Lâm ơi!"
Tin nhắn gửi đi, chỉ để vơi phần nào cảm giác muốn được gọi tên anh. Cô không nghĩ sẽ có trả lời nữa.
Nhưng, ngay lập tức có số của Lâm gọi đến. Ngọc Vy bị động, luống cuống đến rơi cả điện thoại quay tròn trên nền gạch trơn bóng. Sợ cuộc gọi kết thúc, cô chộp vội lấy di động, không kịp để con tim định thần lại cảm xúc đang muốn phá vỡ l*иg ngực, cô trót bấm phím nhận. Tuy nhiên cổ họng cứng lại, không thốt lên được. Cô chỉ biết áp điện thoại vào tai, chết lặng. Mặc kệ đối phương lên tiếng hỏi. Đến câu thứ hai của Lâm, cô bỗng run lên...
- Kỳ quá! Tôi không thích trò đùa này. Lần sau mà tiếp diễn, tôi xin phép không tiếp nhận. Chào! - Lâm toan kết thúc.
- Không! Không... - Ngọc Vy bật khóc.
- Ai... thế!??
- Đừng... Đừng cúp máy...
Lâm bàng hoàng. Gương mặt anh bỗng biến sắc, không còn điềm đạm. Anh nhận ra tiếng của Ngọc Vy cho dù giọng nói đã bị sự thổn thức làm cho vỡ đi.
- Đừng cúp máy...
Trong nỗi kinh ngạc không ngờ, cả Lâm và Vy đều trở nên không lời. Từ giây phút đó, họ hoàn toàn im lặng mà cảm nhận từng nghẹn ngào của nhau. Có nói chăng chỉ là những lời riêng họ hiểu... Cho đến khi Lâm định thần lại.
- Sao Vy biết số của em?
- Tìm... tìm trên mạng.
- Vy khỏe không? Còn em thì khỏe lắm! Đừng lo lắng...
Ngọc Vy nghe vậy, nước mắt lại lăn dài.
- Đừng khóc. Em sợ nghe Vy khóc lắm!
Ngọc Vy quệt dòng lệ, cố gắng giữ cho tiếng nấc không "chạy" đến cả đầu sóng bên kia.