Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 8: Rèn luyện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng hôm sau, mặt trời vừa nhô lên trên những ngọn cây, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, những con gà cây cất lên những tiếng gáy trong trẻo, dân làng lại thêm một ngày bề bộn công việc.

Hôm qua ngủ sớm nên khi tiếng gà vừa kêu Trần Vũ Phong liền thức dậy, hôm nay không cần Đại Bạch nhắc nhở cậu đã tự giác ngồi dậy, xếp chăn ngay ngắn rồi đi ra ngoài.

Sau khi ra bờ suối rửa mặt cậu liền dẫn theo Đại Bạch vào rừng, hôm nay quyết định đi xa hơn nữa, cậu muốn tìm chỗ nào đó tương đối trống trải để rèn luyện cơ thể.

Những bài tập rèn luyện ở hiện đại tuy không giúp ích gì được cho sức mạnh trong cơ thể cậu nhưng ít nhất cậu cũng không quá vô dụng trong việc săn bắt động vật ở thế giới này.

Có nhiều khi sức lực của cơ thể còn quan trọng hơn sức mạnh trong cơ thể, nếu cậu có thể rèn luyện cho cơ thể khoẻ mạnh, nhanh nhẹn thì có rất nhiều cách để cậu có thể bảo vệ mình, còn về sức mạnh cùng Đại Bạch thì cậu chỉ có thể cố gắng hết sức tìm cách để lấy được vũ khí trong cơ thể ra mà thôi.

Dù có lấy được vũ khí thì cậu cũng chỉ là một phế vật không hơn không kém nhưng ít nhất Đại Bạch vẫn có thể sống sót ở bên cạnh cậu chứ không phải như một quái thú cuồng loạn bị đánh bị gϊếŧ.

Mọi trách nhiệm hiện giờ cậu phải tự gánh vác bởi vì cậu triệu hồi Đại Bạch, nếu để mọi chuyện xảy ra như vậy thì cậu sẽ bị cảm giác tội lỗi ủa vây.

Suy nghĩ liền làm, sau khi tìm được một nơi coi như trống trải, cây cối bao quanh cách mảnh đất nhỏ này vài mét thì chỉ còn hoa cỏ mọc rải rác xung quanh.

Không biết trước kia nơi này có thứ gì mà cây cối xung quanh lại mọc xa như vậy kể cả cỏ cùng hoa dại cũng chỉ rải rác xung quanh nhưng màu sắc lại không tươi tốt, mà thôi kệ vậy miễn sao có nơi để cậu rèn luyện là tốt rồi.

“Đại Bạch, mày đi xung quanh xem có bắt được con gì không.”

Dặn dò Đại Bạch xong Trần Vũ Phong liền không để ý đến nó nữa.

Tối hôm qua cậu đã suy nghĩ, rèn luyện thân thể thì phải làm thế nào, cách đây vài năm cậu từng đến phòng tập rèn luyện, nhưng được vài tháng thì cậu lại bỏ nữa chừng bởi vì quá tốn kém, đa số thời gian cậu chỉ ngồi một chỗ vẽ tranh một tháng chỉ đến phòng tập hai ba lần nhưng vẫn phải đóng tiền theo quy định.

Lúc ấy ba cậu còn mắng cậu một trận vì phung phí như thế, ba cậu bảo nếu quyết định cái gì thì phải tập trung làm cho xong cái đó chứ đừng vì hứng thú nhất thời rồi cuối cùng bỏ bê nó vì hết hứng thú.

Nghĩ đến đây cậu lại cảm thấy buồn tủi, gần nữa tháng cậu không gặp gia đình rồi, cậu thật nhớ họ quá, cậu biết sau này có còn cơ hội trở về hay không.

Trần Vũ Phong không tiếp tục nghĩ nữa mà sắp xếp lại những bài tập mà trước kia cậu từng làm, sau đó thêm những động tác mà cậu từng thấy trên mạng rồi kết hợp với chạy bộ.

Việc đầu tiên để rèn luyện sức khoẻ là chạy bộ, nhìn diện tích không quá lớn cậu liền quyết định chạy xung quanh hai mươi vòng, sau đó là bật cóc, tiếp theo là hít đất.

Có lẽ cơ thể cậu cũng được cải hiện sau khi đến thế giới này nên khi làm xong hết các động tác cũng không thấy mệt mỏi bao nhiêu.

Trần Vũ Phong nhìn xung quanh vẫn chưa thấy Đại Bạch trở về, cậu cũng không lo lắng mà ngồi xuống bất đầu cảm nhận sức mạnh trong cơ thể.

Mỗi lần cảm nhận là mỗi lần cậu cảm thấy sự kỳ lạ trong sức mạnh, tuy không thể diễn tả được sự kỳ lạ của nó nhưng cậu chắc chắn cơ thể của cậu rất thoải mái mỗi khi dòng sức mạnh lan toả khắp nơi trong cơ thể, nhưng luồng sức mạnh này toả ra chỉ khi cậu tập trung tinh thần vào nó.

Cảm giác trái tim được bao bọc bởi một lớp chắn mạnh mẽ, mà từ nơi đó luồng sức mạnh tuôn trào như muốn vọt ra khỏi cơ thể.

Giống như hôm qua sau khi cậu cảm giác được điều này làn da cậu bị một sự nóng bức làm bỏng rát, cậu đau đớn mà mở mắt ra.

Nhưng khi cậu mở mắt mọi thứ đều như không có gì xảy ra, cơ thể cậu chảy rất nhiều mồ hôi, sự mệt mỏi vẫn không tiêu giảm, làn da cậu vẫn trắng trẻo hồng hào cho dù cậu có phơi nắng thế nào đi nữa nó vẫn không chuyển màu.

Cảm giác bỏng rát hoàng toàn không có giống như vừa nãy chỉ là ảo giác của cậu.

“Meo.”

Đại Bạch từ trong những bụi cây nhảy ra, trên miệng là hai con thú vừa mới chết, nó chạy lại gần Trần Vũ Phong, cái mũi bỗng nhúc nhích giống như ngửi thấy gì đó, nó híp mắt lại quăng hai con mồi sang một bên rồi nhảy bổ lên người cậu không ngừng cạ đầu vào mặt cậu sau đó dùng lưỡi liếʍ láp khuôn mặt cậu.

Trần Vũ Phong bị hành động của Đại Bạch làm cho giật mình, sau đó cảm thấy buồn cười mà ngăn trở động tác của nó, cậu chỉ nghĩ chắc nó đang làm nũng mà không biết rằng hiện tại cơ thể cậu đang toả ra một luồng sức mạnh rất dụ hoặc, chỉ cần là thú triệu hồi thì không thể không đến gần cậu để hấp thụ.

Đến khi ngăn cản được hành động của Đại Bạch đã là vài phút sau, Trần Vũ Phong thở dài nhìn Đại Bạch đang đầy mặt thỏa mãn nhảy xuống người cậu.

Lấy tay áo chùi chùi khuôn mặt đầy nước miếng, Trần Vũ Phong đứng dậy rồi đi đến nhìn hai con mồi Đại Bạch bắt được.

Lần này lại là một loài thú khác, thân hình chúng tương đối nhỏ, nhưng có một cái đuôi khá to, cái đầu có một cái sừng nhỏ ở giữa trán, dường như là hai con non lạc mẹ bị Đại Bạch bắt gặp.

Suy nghĩ một lúc Trần Vũ Phong cũng nhớ được tên gọi của chúng Kỳ Kỳ, một loại thú tăng trưởng theo mùa, chúng sẽ có chiều cao cùng sức mạnh khác nhau tuỳ theo thời tiết, nếu sinh ra vào mùa đông mưa nhiều chúng sẽ có vóc dáng to lớn, bộ lông rậm rạp, nếu ở mùa hè nóng nực mà không mưa chúng sẽ có vọc dáng nhỏ gầy không có lông.

Tên của chúng được đặt theo tiếng kêu, sự sống của chúng không phụ thuộc vào độ thích nghi mà phụ thuộc vào sự may mắn, bởi vậy dù số lượng sinh sảng của chúng khá nhiều nhưng chúng vẫn được xếp vào loài thú hiếm thấy, khó tìm.

Thịt của chúng có công dụng tăng nguyên tố, nhưng nếu may mắn người ăn có thể thăng cấp cả nguyên tố.

Đây là loài động vật người bình thường không thể ăn.

Trần Vũ Phong nhìn xác thú mà trầm mặt, có phải quá trùng hợp không cậu vừa muốn tăng cường sức mạnh thì lại có thứ tăng cướng sức mạnh được đưa đến tận miệng.

Chuyện này là may mắn hay do Đại Bạch cố ý tìm cho cậu, nhưng điều đó không hợp lý, nếu như Đại Bạch cố ý tìm bắt thì nó làm sao biết được, cậu cũng chẳng nói gì về chuyện này còn nếu đây chỉ là trùng hợp thì nó cũng không phải quá đúng lúc sao.

Nghĩ đi nghĩ lại đều thấy kỳ quái, Trần Vũ Phong nhìn Đại Bạch đầy hiếu kỳ.

“Thôi nghĩ cũng không ra, về trước vậy.”

Thế là một người một thú cầm theo con mồi mà về lều, bởi vì con mồi không quá lớn nên dọc đường đi Trần Vũ Phong chú ý nhìn những thực vật xung quanh sau khi phát hiện những cây nấm dại hoặc rau dại thì liền hái một chút, tuy nói là nấm nhưng chúng nó hoàn toàn khác với cây nấm bình thường, còn rau dại thì to gấp hai lần những rau dại mà cậu biết.

Về đến lều trời cũng đã xế chiều, Trần Vũ Phong cầm một con ra bờ suối làm sạch còn một con thì để lại trong lều, đến hiện tại trong lều cậu ngoại trừ chăn cũng chẳng có gì cả, vì vậy điều kiện ăn uống cũng hạn chế, hầu hết chỉ có thể nướng lên rồi ăn, tuy chất thịt rất ngon nhưng hương vị lại nhạt nhẽo.

Hiện tại cũng vậy, sau khi rửa sạch con mồi Trần Vũ Phong liền đốt củi lên sau đó dùng một cành cây đâm xuyên qua con mồi rồi nướng, bởi vì con mồi khá ít lông nên không tốn quá nhiều thời gian để nhổ lông trên người nó, nhìn thịt thú dần chuyển vàng cậu lại lấy hai nhánh cây xuyên qua những cây nấm, tổng cộng có sáu cây nấm, cậu chia đều cho hai cây rồi đặt ra gần lửa nướng, rau thì có thể ăn sống vì vậy cậu chỉ rửa sạch rồi để một bên.

Mùi thơm của thịt từ từ toả ra, nước mở từ thịt nhiễu xuống đống củi phát ra tiếng xèo xèo, sự hấp dẫn từ màu vàng óng ánh đang bao quanh khiến người khác không cưỡng lại được, Trần Vũ Phong không chờ đợi được nữa mà kéo một lớp thịt xuống bỏ vào miệng.

Bởi vì quá nóng nên khi hấp tấp bỏ vào miệng lưỡi của cậu liền chịu tội, sự đau rát trong họng khiến cậu há miệng hô to vài tiếng nhưng vẫn không chịu nhã ra, đợi một hồi nguội bớt cậu liền nhai qua loa rồi nuốt xuống.

“Ngon, ngon.” Sự mềm mại của thịt cùng chất thịt ngon ngọt khiến Trần Vũ Phong bật hốt.

Lấy thịt đã chín xuống, Trần Vũ Phong xé nữa con ra, sau đó để trên cái bát mà ngày đầu tiên con trai trưởng làng đưa đến, sau ngày đó nó thuộc quyền sở hữu của Đại Bạch, mỗi lần chia thức ăn cậu đều để vào đó, còn cậu thì xé vài cái lá cây hơi to rồi để lên.

Chia xong cả thịt cùng nấm cậu mới bắt đầu ăn, nhìn những cộng rau xanh ngắt để trên lá cây cậu liền cảm thấy nhạt nhẽo thế là cậu quyết định xé một miếng thịt rồi bỏ vào trong rau sau đó cuốn lại rồi bỏ vào miệng, sự đan xen giữa thịt nướng cùng rau xanh khá hài hoà khiến cậu tán thưởng không thôi.

Chỉ ăn nữa con khiến một người một thú không quá no bụng nhưng cũng sẽ không khiến họ bị đói.

Ăn xong Trần Vũ Phong liền dập tắt củi rồi dọn dẹp sơ qua, nhìn trời cũng đã tối dần cậu liền đi vào lều cầm con mồi dư lại rồi ra ngoài.

Đại Bạch ăn xong liền lên chăn nằm, thấy cậu rời đi cũng chỉ hé mắt nhìn rồi tiếp tục nhắm mắt, nó biết cậu không đi xa nên cũng không bám theo làm gì, mũi cùng tai của nó rất tốt, chỉ cần một chút động tĩnh nó sẽ chạy đến bên cậu, nó biết cậu không có khả năng triệu hồi nó đến bên cạnh, nên từ trước đến nay sự cảnh giác nguy hiểm của nó luôn tăng cao, tuy như vậy không có hại gì đến nó nhưng tâm trạng nó lại không tốt lắm, cũng may ngày hôm qua nó vừa hấp thụ được sức mạnh nên hôm nay tinh thần nó khá lên được một chút.

Trần Vũ Phong cầm con mồi đi đến trước cửa lều lão dược sư, lần này cũng vậy ông cảm nhận được cậu đến liền kêu đi vào.

“Kỳ Kỳ.” Nhìn thấy con mồi cậu cầm lão dược sư nhướng mày.

“Vâng, Đại Bạch bắt nó đấy ạ.” Trần Vũ Phong cũng không giấu diếm.

Lão dược sư nhìn cậu sau đó lắc đầu tiếc nuối “Cậu có thú triệu hồi tốt đấy.”

Trần Vũ Phong nhìn ông mà hoang mang, không biết tại sao ông lại nhìn cậu rồi lắc đầu sau đó lại khen Đai Bạch.

Nhưng ông không nói cậu cũng không tiện hỏi nhiều, sau khi để con mồi lên bàn liền hỏi.

“Ông gọi cháu đến có chuyện gì không ạ.”

“Cầm cuốn này về đọc đi.”

Nhìn cuốn sách khá dày trên tay ông lão, Trần Vũ Phong hơi do dự rồi cũng nhận lấy.

“Ba ngày sau lại tới đây.” Lão dược sư nói xong liền đứng dậy đến cái giường của mình rồi nằm xuống.

Nhìn ông muốn nghỉ ngơi Trần Vũ Phong liền đứng dậy nói “Vậy cháu đi trước.” rồi ra khỏi lều.

Càng ngày cậu thấy ông lão càng kỳ lạ, từ lần đầu gặp ông cậu đã thấy ông tuy không muốn dính líu đến cậu nhưng lại quan tâm đến cậu, cho sách cậu đọc, mà ở những ngôi làng nhỏ bé này thì sách là một thứ hiếm có, phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể mua một quyển sách.

Tuy sách ở thế giới này không quá quý hiếm, nhưng chỉ có giới quý tộc hoặc những người bên cạnh quý tộc mới có thể có sách đọc, huống hồ một cuốn sách nói về quốc vương của thế giới này lại có thể cho người khác đọc, đây là chuyện không thể nào.

Trên đường trở về lều Trần Vũ Phong không khỏi thắc mắc rốt cuộc ông lão này có thân phận gì, ông nói mình từng sống ở nội thành nhưng cậu không tin, kiến thức cùng sự uyên bác của ông không thể nào chỉ là một người có sức mạnh tương đối bình thường sống trong nội thành được.

Về đến lều Trần Vũ Phong không tiếp tục suy nghĩ nữa, cậu ôm Đại Bạch lên, trải chăn ra rồi thả nó ở một bên chăn, còn cậu thì cầm lấy quyển sách ngồi lên chăn bắt đầu xem.
« Chương TrướcChương Tiếp »