Ánh sáng từ khe cửa chiếu vào trong phòng, Trần Vũ Phong ngáp một tiếng từ trên bụng Đãi Bạch ngồi dậy, cậu cũng không làm phiền nó chỉ nhẹ nhàng rời khỏi phòng
Hôm qua ai náy đều mệt mỏi chưa kịp ăn gì nên sáng nay cậu phải làm vài món để lót bụng sau đó đi vào rừng.
Trong nhà bếp, nhìn sự trơ trội không có bất kỳ dụng cụ làm bếp nào khiến Trần Vũ Phong thoáng trầm mặc, nhưng may thay vẫn có một cái bếp lửa khá tốt, nó tiên tiến hơn bếp lò ở nhà bọn họ chỉ cần bấm vào một vật hình tròn trên bếp thì sẽ có một ngọn lửa nhỏ cháy lên, điều này khiến cậu khá mới lạ, nó giống như bếp điện từ ở thế giới của cậu nhưng đã được cải biên.
Trần Vũ Phong cảm thấy lâu rồi không ăn lẩu, nên cậu lấy xác thú ra bắt đầu rửa rồi cắt lát, dù sao trong nhà có nước để dùng cũng tiện lợi hơn khi trong rừng rậm.
Sau khi ướp thịt xong cậu bắt đầu chế biến nước dùng, bởi vì khá thích ăn cay nên cậu bỏ vào nồi lẩu rất nhiều ớt cùng xả tế, hầu như trong nhóm ai cũng ăn cay được nên cậu cũng không ngượng ngùng gì mà thẳng tay quăng vào.
Nước lẩu sôi sùng sục mùi hương cay tê toả ra khắp nhà.
“Oa thơm, thơm quá.” Yuta từ trên lầu đi xuống, nghe mùi thơm liền chạy vào nhà bếp.
“Dạy rồi à, em kêu mọi người giúp anh đi sắp có ăn rồi.”
“Vâng ạ.” Yuta thấy Trần Vũ Phong thì nhớ đến chuyện hôm qua nên khá ngại ngùng nhưng thấy cậu vẫn cư xử như bình thường liền vui vẻ gật đầu rồi chạy lên tầng kêu người.
Trần Vũ Phong đang pha nước chấm thì nghe trên tầng vang lên từng hồi chuông đầy âm hưởng kỳ lạ liền bật cười, đúng là Yuta có khá nhiều dụng cụ kỳ lạ nhưng cậu không ngờ thằng bé chế tạo cả đồng hồ báo thức hiệu định mệnh như thế này, chắc những người khác nghe xong cũng bị ám ảnh vài ngày.
Khi cậu đang dọn đồ ra bàn ăn thì thấy những người khác cùng với Đại Bạch đang đi xuống, khuông mặt ai nấy đều rất khó tả chỉ có Yuta thì vẫn vui vẻ.
“Vũ Phong, sau này cậu đừng có kêu thằng nhóc thúi này gọi tôi được không, kiểu này chắc ám ảnh tới già quá.” Như Yến mặt thối nhìn cậu tố cáo.
Những người khác cũng đồng tình gật đầu.
Trần Vũ Phong nhìn họ bất đẳc dĩ nhưng không thể nào đồng ý được, nếu bận rộn thì vẫn sẽ nhờ cậu nhóc thôi dù sao cậu nhóc ra tay nhanh hơn nhiều.
Lấy bếp nhỏ ra để ở giữa bàn sau đó bưng nồi nước sôi để lên “Ăn thôi.”
Những người khá nghe vậy cũng không mặt ủ mày chau nữa mà nhào vào bắt đầu thưởng thức bữa sáng, dù sao ăn uống vẫn quang trọng hơn là cái âm thanh vang dội kia của thằng nhóc thúi nhà mình.
Bởi vì có Anna là người ngoài nên Trần Vũ Phong nhún thịt cho Đại Bạch đầy tô rồi bưng ra phòng khách để nó cùng Tiểu Pi có thể ăn thoải mái hơn, sau đó cậu nhanh chóng chở lại bắt đầu giành giựt chém gϊếŧ với những kẻ tham ăn này.
Một buổi ăn đầy vui vẻ thoải mái.
Sau khi ăn no bốn người chuẩn bị tạm biệt Anna để đi ra ngoại thành.
“Chắc cũng sắp trưa rồi, chúng tôi đi đây.” Trần Vũ Phong gật đầu với Anna
“Tạm biệt.”
"Cảm ơn sự chiếu cố vài ngày qua.
“Khoan đã.” Anna lúc đầu băn khoăn nhưng sau khi thấy bốn người chuẩn bị rời đi liền ngăn lại.
“Sao vậy.” Như Yến khó hiểu.
“Tôi, tôi.” Anna ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng quyết định hỏi “Các cậu còn nhận người không, có thể, có thể cho tôi gia nhập cùng được không.”
Lúc này Như Yến, Mạnh Kỳ cùng Yuta đồng loạt nhìn về Trần Vũ Phong, Anna cũng đầy mong đợi nhìn cậu.
“Cô chắc chứ.” Trần Vũ Phong cũng không vội đáp lời mà hỏi lại.
“Chắc chắn.” Anna gật đầu giọng đầy khẳng định “Xin hãy cho tôi gia nhập với mọi người.”
Trần Vũ Phong nhìn cô rồi mĩm cười “Được, chào mừng cô đến với nhóm của chúng tôi.”
“Cảm ơn.” Anna vui vẻ nở nụ cười.
Trần Vũ Phong định ra ngoài ngoại thành nhưng bởi vì có sự gia nhập của Anna nên năm người đi thẳng đến hiệp hội để ký kết hợp đồng.
Hiệp hội trong nội thành Ruta khá vắng vẻ, dường như những người có sức mạnh đều đã rời đi làm nhiệm vụ.
Năm người đi đến bàn đăng ký của hiệp hội sau đó báo cáo.
“Do nhóm của các bạn có đủ năm thành viên, xin hãy đặt tên cho nhóm của các bạn.” Nhân viên bên trong góc tối nói.
“Đặt tên sao.” Trần Vũ Phong kinh ngạc
“Hình như tôi có nghe thấy chuyện này.” Anna nói.
“Vậy thì đặt thôi.” Như Yến hưng phấn.
“Cậu quyết định đi.” Mạnh Kỳ vỗ vai cậu nói.
Trần Vũ Phong suy nghĩ một chút rồi nói “Thấy Sky thế nào.”
“Sky, bầu trời.”
“Ổn đó.”
Mọi người đều gật đầu tán thành, Trần Vũ Phong cũng thấy như vậy rất tốt liền ghi vào giấy sau đó đẩy vào trong cho nhân viên.
“Chúc mừng nhóm Sky được thành lập.” Nhân viên nói sau đó phát huy hiệu cho Anna.
Năm người vui vẻ rời hiệp hội rồi đi thẳng ra ngoài nội thành, bởi vì khi vào nội thành bọn họ đã gửi thú cưỡi cho tiệm thú trong coi nên bây giờ chỉ có thể đi bộ.
Thôn Ba Li nằm sâu bên trái trong khu rừng lớn ở ngoại thành Ruta, nơi đây có khá nhiều cây trái, thực vật cùng động vật quý hiếm, những ngoại thành ở nơi khác đều không có.
Giống như quả Pon, một loại quả mộc trên cây ở cạnh thôn Ba Li, đây là nơi duy nhất có loại quả này những nơi khác sẽ không thể nào tìm thấy, loại quả này mộc quanh năm, dù để lâu thế nào chúng cũng không có dấu hiệu hư hối, nhưng khi hái chúng xuống nếu để bên ngoài một ngày thì chúng sẽ rã ra và hoàn toàn không thể sử dụng.
Năm người đi đến khi trời tối hẳn mới dừng lại dựng lều cắm trại, dù sao từ nội thành đi đến thôn Ba li cũng mất hai ngày trời, nếu đi vào con đường không đυ.ng mặt với thôn dân thì bọn họ mất thêm nữa ngày mới hoàn toàn vào trong rừng cây Pon.
Nhóm họ vừa đi vừa nghĩ ngơi trong hai ngày đến ngày thứ ba khi mặt trời dần dần lặng xuống thì cũng đến được nơi đầy rẫy những cái cây mộc đầy quả Pon.
“Chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi, sáng mai hẵn hái chúng rồi đi tìm xung quanh luôn.” Trần Vũ Phong nói, những người khác cũng không có ý kiến gì.
Sau khi mọi người ăn uống xong liền vào lều nghỉ ngơi, nữa đêm Trần Vũ Phong ra lều đi vệ sinh, Đại Bạch đang ngủ nghe động tỉnh của cậu cũng khập khiễn theo sau.
“Mày ngủ đi, ở đây không nguy hiểm đau.” Trần Vũ Phong buồn cười nhìn Đại Bạch mắt nhắm mắt mở theo sau mình.
“Meo.” Đại Bạch lắc đầu tỏ vẻ nhất quyết theo sau.
Trần Vũ Phong thở dài rồi mặc kệ nó, cậu đi cách lều khá xa rồi mới dừng lại, sau khi xong liền nhanh chóng trở về, những nửa đường cậu phát hiện nột cái cây khá kỳ lạ.
Đưa tay chạm nhẹ vào thân cây sừng sùi, nhưng không biết cậu đã chạm vào công tắc nào trên đó mà dưới chân trống rỗng, cơ thể cậu cùng Đại Bạch rơi tự do xuống, mũi ngửi được mùi hương thoảng thoảng, ánh mắt cậu liền tối sầm xuống, ý thức rơi vào hắc ám.