Trần Vũ Phong đi xuống khỏi lưng Đại Bạch, cậu đi đến gần bờ suối rồi ngồi xuống, hai bàn tay với vào trong nước rồi dóc nước lên mặt, sự mát lạnh mà nước mang lại khiến cậu thoải mái, nếu bay giờ có thể xuống tắm thì cậu liền nhảy ùm xuống mà không nghỉ ngợi, nhưng ba người kia vẫn đang chờ cậu trở lại, nếu đi quá lâu họ sẽ đi tìm mất.
Lấy những xác thú được giữ trong túi không gian vẫn tươi ngon ra, cậu bắt đầu lấy con dao ra làm sạch bộ lông, rồi mổ bụng nó ra lấy hết nội tạng rồi đem lấy ca múc nước lên sau đó rữa sạch.
Làm xong hết công đoạn liền để những khứa thịt vào hộp sau đó bỏ vào túi không gian.
Lúc Trần Vũ Phong định đứng dậy thì Đại Bạch đã chạy lại đứng chặn trước mặt cậu sau đó gầm gừ vào những cái cây bên trong bóng tối.
“Vậy mà vẫn phát hiện ra tao à.” Một giọng nói từ trong bóng tối vọng ra, sau đó tiếng bước chân tiến đến gần cậu, cả người dừng dừng hiện ra trong ánh sáng phát ra từ viên ngọc của cậu.
Người đứng trước mặt Trần Vũ Phong là một chàng trai trẻ, ánh mắt đầy cao ngạo, mái tóc nâu được vuốt ngược ra sau, khi nhìn đến cậu còn toát ra vẻ khinh thương, cao thượng.
“Cậu là ai.” Trần Vũ Phong đứng dậy dò hỏi, cậu không biết người này, kể cả trong hiệp hội hắn cũng không có mặt, khí tràng quanh người cũng không giống người ở trong nơi thành.
Chàng trai khinh thường nói “Mày không xứng biết, chỉ cần nhớ có người muốn gϊếŧ mày sau đó đem theo chuyện này đến địa ngục đi.”
Trần Vũ Phong nghe vậy liền cảnh giác, cậu thả cảm nhận dò xét quanh quanh cùng chàng trai, nhưng điều khiến cậu bất ngờ là người này sở hữu sức mạnh có cấp bậc khá cao, nếu tính theo cách cậu thì đã là cấp năm.
Chàng trai thấy cậu vẫn bình tĩnh không lộ ra sự sợ sệt hay hành động gì liền khinh thường cười rồi rút thanh kiếm bên hông ra, hắn đạp chân xuống đất rồi phòng đến.
Trần Vũ Phong đưa tay cong ra sau lưng, nhưng cậu chưa kịp chạm đến thanh kiếm thì đã thấy Đại Bạch rống lớn một tiếng rồi nhào qua, ánh mắt nó phừng phừng lửa giận, lần này nó sẽ không nương tay.
Nghe tiếng rống của Đại Bạch khiến Trần Vũ Phong đứng hình mất mấy giây, cậu trợn to mắt, há hóc mồm “Đại Bạch không phải kêu tiếng mèo sao, nhưng tiếng rống đầy vang dội cùng hùng hồn như thế là sao.”
Không suy nghĩ nữa, Trần Vũ Phong nhìn chằm chằm cuộc chiến trước mặt.
Sau khi chàng trai thấy con thú lớn chạy lại chặn đường liền cười khẩy một tiếng rồi dùng kém chém giữa đầu nó, nhưng Đại Bạch đã nhanh nhẹn mà né tránh, sau đó nó đáp trả lại bằng một vuốt.
Nhưng người đã đạt cấp năm không phải chỉ nói suông, ngay khi móng vuốt Đại Bạch tát qua thì chàng trai đã dùng kiếm chặn lại, hắn cố ý dùng lưỡi kiếm để làm Đại Bạch bị thương nhưng không được, lớp da của nó khá cứng rắn, nếu chỉ sử dụng những thanh kiếm bình thường sẽ không thể làm nó bị thương.
Sau khi một vuốt không trúng, Đại Bạch liền không ngừng lại mà dùng đuôi đánh qua, đuôi của nó còn mang theo cả sức gió, chàng trai thấy vậy liền đẩy móng vuốt Đại Bạch ra sau đó mượn trớn lùi ra sau.
“Hô, không tệ, thú triệu hồi mạnh như thế nhưng lại bị một kẻ yếu ớt triệu trúng, đúng là bi thảm.” Chàng trai nhìn Trần Vũ Phong đứng phía sau làm khán giả mà nhịn không được liền mỉa mai.
“Ai bảo số tôi may, ranh tỵ thì tự đi mà triệu hồi.” Trần Vũ Phong nhún vai tỏ vẻ ‘ngươi muốn nó nhưng xin lỗi ngươi cũng chỉ có thể nhìn’.
Đại Bạch lại rống lớn một tiếng rồi nhào qua không để chàng trai tiếp tục nói lời vào.
Lúc này chang trai không tiếp tục khinh thường mà cầm thanh kiếm bình thường, hắn quăng thanh kiếm trên tay xuống đất sau đó lấy thanh kiếm chức nghiệp ra.
Một móng vuốt của Đại Bạch đánh tới, chàng trai liền dùng kiếm của mình chóng đỡ sau đó chém vào chân Đại Bạch, một vết thương nhỏ được tạo nên.
Đại Bạch lùi về sau, ánh mắt híp lại đầy nghiêm túc nó bắt đầu quan sát.
“Ha ha, mày không phải đối thủ của tao, vũ khí này sẽ gϊếŧ chết mày.” Chàng trai nhìn Đại Bạch bị thương liền nở nụ cười thắng lợi.
“Đại Bạch.” Trần Vũ Phong lo lắng hô nhưng đáp lại cậu là tiếng mèo kêu nho nhỏ, giống như trấn an cũng giống như làm nũng, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy mình hiểu ý nghĩa của nó, Đại Bạch muốn nói với cậu rằng "an tâm đi."
“Chết đi.” Chàng trai nhảy đến trước mặt đại bạch rồi chém kiếm xuống, nhưng không ngờ con thú to lớn trước mặt lại biến mất, không phải nói rằng nó chạy ra sau lưng hắn, với một tốc độ mà hắn không thể bắt kịp.
Đại Bạch sau khi chạy ra sau liền giơ vuốt cào xuống lưng chàng trai, không để hắn ta kịp phản ứng nó lại dùng tốc độ chạy sang bên phải rồi giơ móng lên, nhưng lần này nó không đắt thủ, dường như chàng trai đã nắm trược một chút về tốc độ của nó, nhưng hắn không ngờ sau khi nó không đắt thủ lại biến mất rồi dùng đuôi quật vào ngực hắn.
Không Đại Bạch không hề biến mất hay thay đổi vị trí nó chỉ nhảy lên sau đó dùng đuôi quật vào ngực chàng trai rồi mới lại nhanh chóng thay đổi chỗ tấn công.
“Khụ.” Chàng trai hộc ra một ngụm máu, lưng cùng ngực ẩn ẩn đau khiến hắn nghiến răng tức giận.
Sau khi lại bị cào thêm hai nhác trên hai cánh tay, chàng trai liền không chiệu được nữa mà dùng sức mạnh nguyên tố lên thanh kiếm, lúc đầu hắn không định sử dụng bởi vì sẽ gây ra động tỉnh lớn khiến hai người bạn đồng thành của cậu chạy đến, nhưng lúc này hắn xũng không kiêng kỵ nữa.
Sau khi truyền sức mạnh nguyên tố ra ngoài giác quan của hắn cũng trở nên nhạy bén hơn, cảm nhận thấy gió nhẹ đằng sau liền không do dự mà chém xuống, nhát chém này còn kèm theo một luồng sức mạnh màu xanh.
Đại Bạch cảm giác được nguy hiểm nên tránh thoát được nhưng bị luồng sức mạnh xung kích mà tạo ra một vết thương dài rụng cả lông bên hông.
Chàng trai thấy Đại Bạch bị thương liền tiếp tục dùng nguyên tố chém đến, những luồng sức mạnh do nguyên tố tạo ra vang khắp cả khu rừng, những con động vật cũng bị quấy rối mà kêu lên ầm ĩ.
Nhưng những nhát chém của hắn đều không thể trúng Đại Bạch nữa, nó tiếp tục dùng tốc độ để tránh hết các đợt xung kích của nguyên tố, sau đó thừa cơ hội lại cào vài đường móng lên trên người hắn.
Nhưng cuộc chiến lại không kéo dài quá lâu, chàng trai dùng quá nhiều sức mạnh nguyên tố nên việc duy trì vũ khí trở nên khó khăn, tay chân đã hoàn toàn yếu ớt, sau bao nhiêu năm hắn lại cảm nhận được sự thoát lực do sử dụng quá nhiều sức mạnh nguyên tố.
Nhưng dù hắn đã không còn làm gì được thì Đại Bạch cũng không định bỏ qua, nó dùng đuôi của mình liên tục đập vào người hắn ta đến khi hơi thở hắn thôi hớp thì dừng lại.
Lúc này chàng trai đã hoàn toàn ngất đi, cả người thê thảm đến không nỡ nhìn.
Trần Vũ Phong thấy Đại Bạch dừng tay liền đi lại sau khi kiểm tra khắp nơi trên người Đại Bạch thì chỉ thấy bên hông bị cắt cả nhúm lông liền buồn phiền không thôi.
“Nghe này Đại Bạch. sau này để tao cùng mày phối hợp đi.”
“Meo.” Đại Bạch không chút nghỉ ngơi mà lắc đầu, nó không thích vậy.
“Nhưng mày bị thương, tao sẽ đau lòng.” Trần Vũ Phong bày ra bộ dạng thương lượng, nhưng Đại Bạch hoàn toàn không cho cậu mặt mũi mà hừ một tiếng từ trong lỗ mũi rồi xoay mong về phía cậu ý từ chối không bàn cãi nữa rất rõ ràng.
“Được rồi.” Trần Vũ Phong đành thở dài bất lực, nhưng trong lòng rất ấm áp, từ khi đến đây đến nay Đại Bạch luôn ở cạnh cậu, bảo vệ cậu, lúc nào cũng như vậy.