“Bà ơi, cháu lấy những thứ này.” Để những thứ đã chọn lên quầy, Trần Vũ Phong cười nói.
Bà lão nhìn sơ qua sau đó híp mắt nhìn thanh kiếm đen rồi nhìn cậu thở dài nói “Hay cậu chọn cái khác đi, ta nghỉ thanh kiếm này không giúp gì được cho cậu đâu.”
Trần Vũ Phong ngạc nhiên trước lời của bà nhưng vẫn lắc đầu “Không sao ạ, cháu chỉ thấy nó đẹp nên mới mua.”
Bà lão kinh ngạc nhưng vẫn nói tiếp “Thật ra nó không phải kiếm do ông nhà ta chế tạo ra, ta cũng không biết ông ấy đã lấy nó ở đâu nhưng thứ này đã ở trong tiệm này rất lâu rồi, nhưng chẳng ai ngó đến nó cả, ta nghỉ nó quá yếu nên mới không được chọn lựa.”
“Cảm ơn bà đã nói cho cháu biết, nhưng cháu sẽ không đổi đâu bà cứ tính tiền cho cháu đi ạ.”
“Được rồi, tổng cộng 12000 C.”
Trần Vũ Phong lấy tiền rồi đưa cho bà, tuy cậu biết thiết bị dịch chuyển rất đắt nhưng không ngờ đắt như thế, thanh kiếm của cậu chắc chỉ mất 2000 đến 3000 C là cùng.
Nhưng Trần Vũ Phong hoàn toàn không biết số tiền bà lão nói ra hoàn toàn không tính thanh kiếm vào, nếu không chắc cậu sẽ bị sốc với giá tiền của một cái thiết bị dịch chuyển.
“Vậy cháu đi trước, tạm biệt ạ.”
Bà lão mĩm cười vẫy tay chào “Có thời gian nhớ ghé thăm bà.”
“Vâng ạ.”
Trần Vũ Phong rời khỏi tiệm Sắt rồi đi đến tiệm Phong Vân, lần này cậu đến không phải để bán đồ mà là mua một ít dược liệu.
Mở cửa đi vào, nhân viên quen thuộc chào hỏi rồi mời cậu lên tầng, nhưng cậu khoát tay nói.
“Tôi đến mua thảo dược.”
“Vậy cậu cứ xem tự nhiên.” Nhân viên gật đầu rồi trở lại vị trí của mình.
Lần đầu tiên Trần Vũ Phong tham quan sảnh thuốc ở đây, mỗi lần đến đây cậu đều trực tiếp lên tầng l giao dịch rồi rời đi, lần này cậu phải tham quan mới được.
Sảnh trưng bày rất nhiều được liệu cùng thuốc, chúng được chia thành hai bên, sắp xếp rất gọn gàng cùng tỷ mỹ, có nhiều loại quý hiếm sẽ được bỏ vào lòng kính tránh cho khách hàng vô ý làm hư hại, mỗi chỗ để đều có nhân viên đứng canh.
Trần Vũ Phong tham quan một vòng rồi đi lại nơi để thuốc hồi phục thể lực, cùng thuốc trư thương cấp cao.
“Lấy cho tôi mỗi loại sáu viên cảm ơn.”
Nhân viên cẩn thận lấy rồi đóng gói kỷ càng sau đó đưa cho một nhân viên khác để họ đi đến quầy tính tiền.
Trần Vũ Phong đi theo nhân viên ra quầy nhưng không ngờ gặp được ông Long Qua đang đứng ở đấy.
“Chào ông ạ.”
“Ừm, sao không lên trên.” Ông Long Qua nhìn qua hỏi.
“Cháu chị đến mua đồ ạ, không định làm phiền đến ông.”
“Cậu có ý gì, phiền với không, định làm gì nói cho lão già này nghe một chút.”
Dường như hiểu thấy suy nghỉ của cậu ông Long Qua nghiêm mặt nói.
Trần Vũ Phong lắc đầu mĩm cười “Đúng là không giấu được ông.”
“Nói đi.” Ông Long Qua nhướm mày.
“Cháu định đi ngao du khắp nơi, hôm nay chúng cháu sẽ khởi hành.”
“Cậu, không cần phải như thế.” Ông nhìn cậu nhíu mày, cả người ông đều cảm thấy khó chịu.
Biết được cậu vài năm ông cũng nhìn khá rõ tính cách của cậu, đối với một lão già trãi qua nhiều thứ như ông thì khi nhìn thấy người đơn thuần như cậu liền không nhịn được mà quan tâm, nhưng lần này ông không thể nói ra sự thật cho cậu, nhưng khi nhìn cậu cố chấp về việc tìm kiếm một người mà từ bỏ cuộc sống nhàn hạ khiến ông khó chịu.
“Không có ạ, lúc trước cháu đã định thế rồi chỉ là thời gian thực thành sớm hơn dự định mà thôi.” Trần Vũ Phong biết ông lão đang nghỉ gì, nhưng cậu sẽ không từ bỏ quyết định của mình.
“Được rồi, đi đường cẩn thận nếu được nhớ về thăm lão già này.” Ông Long Qua không nói gì nữa, khuôn mặt ông đầy thở dài cùng buồn bã.
Trần Vũ Phong nhì ông như thế liền lấy ồng, dùng hai bàn tay vỗ nhẹ lưng ông giống như một hậu bối bình thường an ủi người thân của mình trước khi rời xa nhà.
“Cháu đi đây, tạm biệt ông.”
Buông ông ra Trần Vũ Phong cầm lấy thuốc mình mua rồi đưa tiền cho nhân viên sau đó trước cái nhìn đầy quyến luyến của ông Long Qua mà rời khỏi tiệm thuốc.
“Trong lòng thật khó chịu.” Vừa ra ngoài Trần Vũ Phong liền thở dài một hơi, cậu bị lây nhiễm bởi cảm xúc của ông khiến trong lòng bức rức khó chịu, có lẽ cậu là ngườk không giỏi khi gặp cảnh từ biệt thế này.
Có lẽ ông Maga cũng biết được điểm này của cậu mà rời đi không nói lời nào, vừa nghỉ Trần Vũ Phong càng thêm khó chịu, nếu như thực sự là vậy thì cậu không biết nên trách ông hay trách bản thân mình nữa.
Mua xong những đồ cần thiết cho chuyến đi xa, Trần Vũ Phong liền trở về nhà của ba người.
Vừa đi vào liền thấy Mạnh Kỳ cùng Như Yến ngồi trên ghế dựa trong phòng khách giống như đang chờ đợi cậu về.
“Xong rồi sao, xuất phát thôi.” Như Yến nhìn cậu đi vào liền hớn hỡ bật dậy.
Trần Vũ Phong gật đầu rồi quay người đi ra cửa, Mạnh Kỳ là người ra ngoài cuối cùng nên đảm nhiệm luôn việc khoá cửa.
“Đúng rồi, hai người mua thú cưỡi hay xe cưỡi, tôi có Đại Bạch rồi nên không cần thiết.”
“Thú cưỡi đi, chúng di chuyển nhanh hơn.” Mạnh Kỳ nói, nếu như chọn xe cưỡi thì tốc độ sẽ không bắt kịp Đạu Bạch được, mặc dù tgú cưỡi cũng vậy nhưng vẫn tốt hơn.
Ba người đi đến cửa thành, đây là cánh cổng rời khỏi nội thành Lita, nó chỉ có một con đường duy nhất nếu đi lệch đường goặc chạy vào rừng liền đυ.ng vào lá chắn bảo vệ.
Trước cổng thành có một tiệm bán thú cưỡi cùng xe cưỡi, nó không được xây như những chỗ khác mà là một cửa tiệm ngoài trời, ngoại trừ những rào chắn nhốt thú lạ thì bên ngoài bao bọc bở kết giới bảo vệ, nếu không phải chủ nhân nơi này mở ra thì những kẻ xâm phạp đều sẽ bật phải công tắc chống trộm.
Ba người đi đến âu đó được chủ tiệm mời vào, kết giới bao bọc được mở ra để họ đi vào sau đó đóng lại, bên trong có khá nhiều loại thú, tổng cộng bốn loại thú cưỡi và ba loại xe cưỡi.
Thú cưỡi là những loại thú có đôi chân khá dài, tốc độ cùng sức bền khá tốt, nhưng phòng thủ của chúng lại khá kém, xe cưỡi thì tốc độ không quá nhanh nhưng bù lại độ bền cùng sự phòng thủ lại tương đối cao.
Mạnh Kỳ cùng Như Yến nhìn qua những con thú cưỡi bên trong hàng rào rồi chọn ra hai con.
Con thú cưỡi mà Mạnh Kỳ chọn khá giống ngựa, chúng có bộ lông đen hai chân thon dài nhưng cái đuôi thì cụt ngũn, còn Như Yến thì chọn thú cưỡi khá nhỏ nhắn, chúng có chân giống ngựa nhưng thân hình nhỏ nhắn, cái đầu có hai lỗ tai dài, cái mũi hồng hồng trông khá dễ thương.
Mua xong thú cưỡi ba người liền ra khỏi cổng, nhìn con đường dài phía trước liền cảm thấy hồi hộp cùng phấn khích, không biết rồi đây ba người sẽ ra sao nhưng hiện tại ai cũng mong chờ vào chuyến du hành này.
Trần Vũ Phong mở vòng cổ cho Đại Bạch sau đó leo lên người nó, sau khi Mạnh Kỳ cùng Như Yến cũng ngồi lên thú cưỡi của mình thì cậu liền chỉ về phía trước, đôi mắt cong cong.
“Xuất phát.”