Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 10: Tinh linh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau, tiếng gà gáy vang khắp làng, Trần Vũ Phong ôm đầu vùi vào chăn.

Hôm qua sau khi quyết định ngày hôm sau sẽ vào nội thành nên cả buổi tối đọc cho xong cuốn sách đến gần sáng mới chợp mắt.

Hai mắt cậu không muốn mở ra, cả người uể oải, nhưng cậu không thể tiếp tục chìm vào giấc ngủ bởi vì trên mặt có thứ gì đó ấm áp mềm mại cạ vào.

Trần Vũ Phong thoáng mở mắt nhìn thì thấy cái đầu to của Đại Bạch đang không ngừng dụi vào mặt cậu.

“Đại Bạch.” Nhìn Đại Bạch bừng bừng sức sống Trần Vũ Phong liền trợn mắt bật dậy.

Cậu vui vẻ ôm Đại Bạch vào lòng, cơn buồn ngủ cũng bị quét sạch sẽ.

“Có phải mày to hơn không.”

“Meo.” Đại Bạch nghe hỏi liền nghiên đầu chớp mắt, nó cũng không biết á, sau hai ngày thân thể không thoải mái thì hôm nay nó cảm thấy tràn trề năng lượng.

“Mà thôi kệ, miễn mày khoẻ mạnh là tốt rồi.”

Trần Vũ Phong cũng không bám riết chuyện này, nhìn Đại Bạch lại hoạt bát khiến cậu rất vui vẻ, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, cậu để Đại Bạch lên vai sau đó xếp chăn gọn gàng.

Buổi tập luyện hôm nay Trần Vũ Phong lại tăng thêm mười vòng, đúng là từ khi đến thế giới này sức khoẻ của cậu tăng lên rất nhiều, kể cả có chạy bốn mươi vòng thì nhịp thở vẫn đều đặn.

Sau khi rèn luyện xong, Trần Vũ Phong lại vào rừng để xem vận may, đọc xong cuốn sách y dược khiến cậu tò mò với rất nhiều loại thực vật ở thế giới này, bởi vì cậu không có túi không gian nên những xác động vật không thể để lâu được chỉ có thể tìm vài loại thảo dược rồi phơi khô sau đó đem vào nội thành kiếm ít tiền, còn động vật thì chắc lúc đi rồi bắt sau, dù gì cậu có Đại Bạch mà, có Đại Bạch thì chuột sóc sẽ không thiếu, chỉ cần bán vài con chuột sóc là cậu sẽ có một khoản tiền.

Nghĩ thôi mà cảm thấy sáng cả mắt, Trần Vũ Phong vừa nhảy chân sáo vừa dáo dác nhìn xung quanh.

Pi, pi.

Một tiếng kêu nhỏ vang lên, nếu như bình thường Trần Vũ Phong sẽ không nghe thấy nhưng không hiểu sao trong không gian ồn ào đầy tiếng thú kêu như trong rừng rầm này cậu lại có thể nghe một cách rõ ràng.

Trần Vũ Phong dừng lại ngập ngừng không biết có nên đi lại xem thử không.

Pi, pi.

Lại hai tiếng kêu nho nhỏ vang lên, không chừng chờ nữa Trần Vũ Phong đi đến nơi phát ra tiếng kêu.

Tiếng kêu phát ra trong một hõm cây mục, xung quanh bao bọc những dây leo kỳ lạ.

“Đây là đằng đằng, không thể lại gần.” Nhìn những dây leo đang gục gịt vì nghe thấy tiếng bước chân, Trần Vũ Phong thoáng lo lắng.

Nhưng nghe tiếng kêu đầy yếu ớt của thứ trong khúc gỗ mục thì không thể không để ý.

“Đại Bạch, Đại Bạch.” Bất đắc dĩ Trần Vũ Phong la lớn thử xem Đại Bạch có ở gần đây hay không.

Gọi một lúc lâu nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng quen thuộc đâu Trần Vũ Phong không khỏi tiếc nuối “Chẳng lẽ cứ vậy mà bỏ đi.”

Nhưng lúc Trần Vũ Phong xoay người định rời đi thì một con vật nhảy từ trên một cái cây xuống chạy đến chân cậu.

“Meo.”

“Đại Bạch.” Trần Vũ Phong mừng rỡ ngồi xổm xuống khẽ sờ đầu Đại Bạch.

“Mày có thể chặng những dây leo kia không, tao muốn nhìn xem thứ trong hõm cây kia là gì.”

“Meo.” Đại Bạch gật đầu rồi chạy lại nhóm dây leo.

Chúng nó cảm nhận được có thứ đang lại gần liền động đậy.

“Cẩn thận.” Trần Vũ Phong nhìn mà lo lắng.

Đại Bạch tiến thẳng vào vùng công kích của dây leo, bọn chúng giơ cao lên rồi quật xuống, mỗi phát quật đều có thể nghe tiếng gió mạnh mẽ thổi qua làm rối bộ lông mượt mà của Đại Bạch.

Tuy chúng nó dùng tốc độ rất nhanh tấn công nhưng không trúng cái nào, Đại Bạch linh hoạt mà né tránh những sợi dây leo, dù chúng có tấn công liên tục thì Đại Bạch vẫn né hết tất cả, giống như nó đang chơi đùa với chúng.

Đại Bạch chỉ né tránh xung quanh phạm vi mà nó từng đứng, từ đầu đến cuối chẳng nhích lên hay nhích xuống một chút nào, vừa né nó vừa kêu meo meo đầy thích thú.

Đây đúng là cơ hội tốt để Đại Bạch luyện tập nhưng mà cậu không thể chỉ đứng ở đây.

“Nghiêm túc đi.” Thở dài một tiếng Trần Vũ Phong bất đắc dĩ nhắc nhở.

“Meo.” Tiếng kêu của Đại Bạch đầy tiếc nuối nhưng nó không đùa giỡn nữa mà nhanh chóng lao đến rễ của dây đằng sau đó nhanh chóng bức ra khỏi đất.

Dây leo sau khi bị bứng rễ liền yếu ớt, chúng chỉ giãy giụa vài cái rồi dừng thẳng.

Trần Vũ Phong thấy vậy liền tiến đến, cái cây này tuy rất to nhưng nó đã bị mục từ bên trong tạo thành một cái hõm nhỏ, nhìn kích cỡ không thể nghĩ được bên trong sẽ có thứ gì.

Nhưng tiếng kêu lúc nãy rất rõ ràng phát ra từ đây, nhưng khi tiến đến thì đã không còn âm thanh đó nữa.

Trần Vũ Phong khom người nhìn vào trong hõm cây, bên trong tối tăm, ánh sáng từ ngoài chiếu vào cũng chỉ có thể thấy mờ mờ, nhưng khi cậu nhìn một lúc ánh mắt cậu từ mờ mờsau đó dần dần có thể thấy rất rõ mọi ngóc ngách trong hõm cây.

Bên trong hõm cây có một sinh vật nhỏ xíu cỡ một bàn tay của cậu, nó đang cuộn người vùi vào sâu trong góc của gỗ mục, cả người nó run rẩy.

“Xin chào.” Trần Vũ Phong thử chào hỏi, nhưng vừa nghe tiếng cậu sinh vật nhỏ xíu đó lại càng run rẩy dữ dội hơn, dường như muốn khảm cả người vào trong gỗ.

“Đừng sợ tôi không hại bạn đâu.” Không biết phải làm gì Trần Vũ Phong đành nhỏ giọng nói, cố gắng làm cho giọng trở nên hiền lành, cả người toả ra sự thân thiện.

Dường như nó cảm nhận được sự thiện chí của cậu, nó ngẩng đầu lên sau đó kêu “Pi.”

“Tôi không hiểu bạn nói gì.” Trần Vũ Phong lắc đầu, sau đó xoè tay ra để gần hõm cây “Bạn có thể ra đây không.”

“Pi.” Sinh vật nhỏ từ từ đứng dậy sau đó đi ra khỏi hõm cây, nó hơi bất an khi nhìn ra bên ngoài nhưng cuối cùng nhìn ánh sáng mặt trời đang chiếu rọi bên ngoài nó quyết tâm nhảy vào lòng bàn tay trước mắt.

Trần Vũ Phong lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng sinh vật trước mặt.

Nó có kích cỡ bằng lòng bàn tay, khuôn mặt xinh đẹp, đôi tai nhọn hoắt, trên người mặc một bộ đồ cỏ rách rưới, hai cái cánh phía sau cụp xuống dán sát lưng.

Đây là một tinh linh.

Trần Vũ Phong nghi hoặc nhìn tinh linh trong tay, đúng vậy là nghi hoặc không phải kinh ngạc hay sửng sốt.

Tại sao một tinh linh lại có mặt ở đây, gần nơi con nguời sinh sống.

“Meo.” Đại Bạch nhảy lên người Trần Vũ Phong sau đó leo lên vai cậu, nhìn xuống tinh linh trong lòng bàn tay cậu nghi hoặc kêu.

“Pi.”

“Meo.”

“Pi, Pi.”

“Meo, meo.”

Trần Vũ Phong nhìn một thú một tinh linh giao tiếp với nhau bằng thứ ngôn ngữ mà cậu không hiểu được liền dở khóc dở cười.

Sau đó cậu nhìn thấy hai tụi nó giống như đạt thành hiệp nghị gì đó mà đồng loạt xoay đầu nhìn chằm chằm cậu rồi kêu một tiếng.

Không hiểu, hoàn toàn không hiểu được, ngơ ngác nhìn Đại Bạch bỗng nhiên gật đầu với cậu, thế là theo quán tính cậu cũng gật đầu theo.

Đến khi nhìn hai tụi nó vui vẻ mà nhảy khỏi người cậu liền biết mình bị lừa rồi, không ngờ được sẽ có một ngày bị một con thú lừa.

Tuy rất không muốn nhưng Trần Vũ Phong cũng không có ý kiến gì, Đại Bạch là thú triệu hồi của cậu, chắc chắn nó sẽ không làm hại cậu, nếu nó hiểu tiếng của tinh linh thì cứ để nó làm chủ vậy, cậu chỉ cần làm theo nó là được.

Trần Vũ Phong cực kỳ không có trách nhiệm mà nghĩ, cậu hoàn toàn thực hiện hành động làm cá mặn rất thơm.

Nhìn theo Đại Bạch chở tinh linh chạy về một phía, Trần Vũ Phong đi về một hướng khác.

Thời gian tuy không còn sớm nữa nhưng cậu chưa muốn về làng, trời vẫn còn sáng cậu thử vào sâu một chút xem có thể thu hoạch được gì không.

Nhưng may mắn không mỉm cười với cậu, đoạn đường cậu đi này dường như giống như hôm qua, không phải nói là tệ hơn hôm qua, cây cối xung quanh bị thứ gì đó làm đổ ngã chặn cả đường đi, cây cỏ bị dẫm đạp đến tan nát, xung quanh chẳng có lấy một con thú dù là nhỏ nhất, thực vật xung quanh cũng bị hư tổn mà chẳng thể phân biệt được, những hoa quả dại bị dẫm đến nát bấy, bên trên cây cũng chẳng còn một quả nào.

“Đây là làm sao.”

Trần Vũ Phong cảm thấy bất an, hiện tượng này xuất hiện gần nơi con người sinh sống không phải là chuyện tốt đẹp gì.

“Quay về thôi.” Nhìn con đường phía trước càng bị hư hao nghiêm trọng, Trần Vũ Phong quyết định đi về đường cũ.

Sau khi đi đến mãnh đất trống quen thuộc nhìn một vòng vẫn chưa thấy Đại Bạch quay lại Trần Vũ Phong chỉ đành ngồi bệch xuống đất mà chờ đợi, cậu cũng không ngồi không mà nhắm mắt lại bắt đầu tập trung tinh thần vào trái tim.

Ngồi một lúc cả người lại nóng lên, cậu thử dồn sức nóng cả người vào trong hai lòng bàn tay, không ngờ nó lại thành công, cả người cậu không còn cảm thấy nóng rác nữa, chỉ có hai lòng bàn tay cảm thấy hừng hực giống như có một ngọn lửa bóc lên.

“Meo.”

Nghe thấy tiếng kêu Trần Vũ Phong liền mở mắt, sự tập trung biến mất thì mọi thứ xảy ra đối với cơ thể cậu giống như ảo giác vậy, cậu không cảm thấy nóng cũng không có vết thương.

“Meo.” Đại Bạch vòng quanh người cậu hai mắt nheo lại giống như tìm tồi thứ gì đó, nhưng nó nhìn khắp người cậu rồi mà chẳng cảm thấy gì cả.

Tinh linh cảm thấy sự ủ rũ của Đại Bạch liền kêu một tiếng toả vẻ an ủi.

Trần Vũ Phong tuy không biết Đại Bạch bị làm sao nhưng thấy nó ủ rũ cậu liền vươn tay xoa đầu nó, ai ngờ cậu vừa đυ.ng vào đầu nó thì nó liền tươi tắn hẳn, cái đầu nó nhanh chóng cạ khắp lòng bàn tay cậu, đôi mắt meo meo miệng gầm rì đầy thỏa mãn.

Nhìn Đại Bạch như vậy Trần Vũ Phong liền rút tay ra, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn nó sau đó xoay người rời đi, cũng chẳng cầm con mồi ở gần đó.

“Meo.” Đại Bạch khó hiểu nhìn cậu sau đó chạy lại con mồi nó săn ngậm vào miệng rồi đuổi theo.

Đường đi về làng từ lúc đầu chỉ có một người một thú nhưng hôm nay tổng số đã tăng thêm một linh tinh.
« Chương TrướcChương Tiếp »