Chương 65: Chiến Lực.

Chương 65: Chiến lực

Editor: Lúc trước tết ta đã dịch tiếp nhưng do lấy nhầm nguồn nên bị dịch lại chương 62. Híc.:''( Xin lỗi mọi người nha.

Vào lúc nhóng bức nhất của mùa hạ, tiến tu trong một tháng của đám ấu tể dị tộc cũng gần kết thúc.

(*ấu tể dị tộc: Con non của dị tộc, ta không dịch thành con non vì nghe cứ như là con của động vật ý nên cứ để nguyên văn nhé.)

Ngày cuối cùng chính là kiểm tra đánh gia chiến lực, được cử hành ở phòng kiểm tra của học viện.

Trình Hiểu là phụ huynh nên đứng ở phía dưới khán đài, chờ đứa trẻ xếp hàng tiếp nhận kiểm tra đo lương, Lam thân là phụ thân của ấu tể nên được mời sang bên cạnh làm công việc thủ tục liên quan.

Lẫm có thành tích tổng hợp xuất sắc, cũng không có chút bối rối hay kiêu ngạo nào, chỉ là mặt không thay đổi đi tới trước dụng cụ kiểm tra, loại sản phẩm công nghệ cao này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Bề ngoài giống như là một hình cầu bịt kín, bên trong có thể chứa được một không gian nhỏ, học viên lúc trước đã trải qua khảo hạch xếp hàng theo thứ tự tiếp nhận kiểm tra, có ấu tể thậm chí vẻ mặt như đưa đám.

Khi đến lượt Lẫm, hắn lơ đãng quay đầu lại nhìn nhân loại kia một chút, thấy hắn đang hướng chính mình lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Đứa trẻ mím mím môi, nắm chặt hai đấm, cất bước tiến vào trong hình cầu.

Quá trình kiểm tra người ngoài là không nhìn được, nhưng bọn hắn hầu như đem toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên màn hình hiển thị đặt ở trên đỉnh hình cầu.

Thành tích: Toàn ưu! (Toàn bộ xuất sắc)

Đây là ấu tể thứ hai có thể sống sót đến thành tích toàn ưu, nhóm phụ huynh xung quanh không khỏi nhìn lại với vẻ mặt hâm mộ, tên phía trước gọi là Khí kia cũng có thành tích tương tự, chiến lực cao nhất, hơn nữa tố chất tổng hợp lại không có chút tỳ vết nào, đây là chuyện mà rất nhiều dị tộc đều tha thiết mơ ước.

Có đôi khi chỉ là một khác biệt về cấp bậc chiến lực, liền có thể làm chủ toàn bộ cuộc chiến.

Trình Hiểu đối với cái này cũng không phải là cố chấp như vậy, đánh giá chiến lực nhất thời đối với ấu tể mà nói cũng không thể quyết định trình độ phát triển tương lai của hắn.

Đương nhiên nếu có khởi đầu tốt thì sẽ nhanh hơn so với người khác một bước.

Sau khi Lẫm kiểm tra xong, đối với thành tích như vậy cũng không có vẻ mừng rỡ như điên, mà là vẻ mặt lạnh nhạt về đến bên người của mẫu phụ, sống lưng thẳng tắp ngồi xuống chờ những học viên khác kiểm tra hoàn tất.

Đến lúc đó ở trên lễ tốt nghiệp sẽ có thêm một chút thưởng cho.

Trình Hiểu nhìn Dung nhào vào trong ngực An Vân ở một bên, lại nhìn nhìn Lẫm vẻ mặt nghiêm túc, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh mình... Hắn thật muốn xoa xoa đầu nhỏ của đứa trẻ một cái.

"Trình thúc thúc, Lẫm rất lợi hại." Khí nháy mắt một cái, cũng dời đến bên người của Trình Hiểu.

"Các ngươi đều rất giỏi." Trình Hiểu khẽ cười nói, không nghĩ tới tố chất thân thể của gã thiếu niên này cũng xuất sắc như vậy, thành tích giống như Lẫm, quả thật không tệ.

Càng khó được chính là đa số thời gian của hắn đều là tự huấn luyện một mình, không có phụ thân chỉ dạy cũng có thể lấy được đánh giá xuất sắc toàn bộ, cũng có thể biết âm thầm bỏ ra bao nhiêu công sức.

Lẫm liếc hắn một cái, hơi nghiêng nghiêng người, cái đầu mềm mềm cọ đến cánh tay của nhân loại.

Trình Hiểu bị bộ dạnh nhu thuận của đứa trẻ moe tới, nhịn không được vươn tay khẽ vuốt, nhân tiện đem đứa trẻ ôm vào trong lòng, lại lớn thêm chút nữa thì sẽ không thể dễ dàng ôm đến rồi.

Khóe môi của Khí âm thầm nhếch lên, thu hồi lại ánh mắt, bắt đầu quan tâm đến các học viên đang tiếp tục tiến hành khảo nghiệm trên đài.

Lần này cũng không còn có ấu tể đặc biệt ưu tú nữa, cũng có thể là vì bảo hộ mà lén lút tiến hành kiểm tra, dù sao đặc quyền của giai cấp vẫn là có khác biệt rất lớn với bình dân.

Bởi vì đoạn thời gian trước lộ ra chuyện của Mộc Thanh, cho nên đã ảnh hưởng rất lớn đối với hệ thống quản lý của thành thị trung tâm, mặt khác, thiết kế phòng nghự càng thêm nghiêm ngặt và quy trình xử lý càng thêm cẩn thẩn, có thể nói giám định chiến lực năm nay vô cùng thuận lợi.

Hầu như không có xuất hiện sự gây rối ngoài dự đoán nào.

Khen thưởng không ngoài là một ít vũ khí và các loại vật phẩm phụ trợ như y phục chiến đấu, còn có một số tiền tài trợ nhất định, ấu tể lấy được toàn ưu ngược lại còn có một cơ hội có thể ở lại thành thị trung tâm.

Học viện của thành thị trung tâm rất hoan nghênh học viên ưu tú tiến vào học tập, thế nhưng sau khi tốt nghiệp phải ở trong nhiều năm nghe theo công việc học viện đã an bài.

Lẫm cũng không định ở lại chỗ này, kiến thức phụ thân dạy mình còn nhiều hơn nhiều so với huấn luyện viên, từ nhỏ liền xây dựng được cơ sở lý luận vững chắc, hiện tại thì thực chiến ở dã ngoại mới là kinh nghiệm hắn cần nhất.

Ý kiến của Trình Hiểu cũng là về tòa thành trước, gần đây khi hắn ở một thân một mình thì luôn có thể phát hiện ra mấy gương mặt xa lạ, âm thầm quan sát ngược lại hành động của đối phương, với phản ứng của bọn họ đối với hoàn cảnh xung quanh thì hình như họ cũng không phải người dân trong thành thị trung tâm.

Hơn nữa tất cả đều là nhân loại... Trước đây người theo dõi mình và Lam đa số đều là dị tộc.

Người một nhà thu dọn một chút hành lý liền chuẩn bị để ngày mai rời đi.

Đội ngũ trong tòa thành lúc này dự định trở về cũng có tám phần mười, còn dư lại, không phải là muốn ở lại sát biên giới của thành thị trung tâm để thử vận may, thì hoặc là có giao dịch gì đó, được phép ở lại trở thành cư dân tạm thời.

Trình Hiểu từ chối lời mời của Táp, dù sao cũng chỉ là một trận giao dịch mà thôi, dị năng của mình cũng còn chưa thể túy ý sử dụng, hướng chỗ xấu mà nghĩ, có lẽ lúc đối phương đền đáp đồng thời cũng là vì tiện ở phụ cận để giám thị...

Dị tộc trung niên có tới vài lần, cũng chưa cho ra bất cứ tin tức chắc chắn gì, hình như là đang cố kỵ thận phận của Lam...

Ở trong thành phố lớn có nhiều cơ hội, Trình Hiểu biết thế, nhưng nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại với nhau, không có mài sắc giáo đã vội vàng bắt đầu vậy thì chỉ là làm một con vịt chết.

"Lại xuất hiện." Trình Hiểu không quay đầu lại, hắn đang mang theo vài thứ linh tinh mua được từ cửa hàng, lúc này đã là ban đêm, sắc trời mờ nhạt, bọn họ cũng phải vì chuyến khởi hành vào ngày mai mà chuẩn bị đồ vật cho đầy đủ.

Lam hơi nghiêng gò má, đem cái giỏ cầm trong tay giao cho nhân loại, thuận tiện vuốt ve mái tóc của hắn.

Gần đây động tác mờ ám của dị tộc càng ngày càng nhiều, Trình Hiểu không né tránh, trong lòng lại nghĩ thầm.

Chỉ lóe lên một cái, Lam liền biến mất ở trong tầm mắt của nhân loại, tốc độc bạo phát cực nhanh là một trong những nhân tố quyết đinh dị tộc có thể thật lớn đề cao tỷ lệ sống sót ở dã ngoại.

Bóng dáng của ba gã đi theo còn chưa kịp tản ra liền bị đánh ngất ở trên mặt đất, thành thị trung tâm nghiêm cấm việc giết người, Lam cũng muốn nghe một chút lời khai của bọn chúng, dù sao người bị để mắt tới chính là bạn lữ nhà mình.

Trình Hiểu nhướn nhướn mắt, phát hiện một thân ảnh biến mất ở góc tại tầng cao nhất của toà nhà.

Để chạy mất một tên, Lam cau mày, lại có thể có tới bốn gã nhân loại theo dõi, xét từ khí tức thì tất cả đúng đều là nhân loại... Nhân loại tự do sao.

"Thật xin lỗi, Trình tiên sinh, chuyện lần này chúng ta chắc chắn sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng." Dị tộc trung niên nghe thấy tiếng gió chạy tới mặt lộ vẻ xấu hổ, Táp đại nhân rõ ràng đã khiến hắn quan tâm nhiều hơn tới tên thanh niên này, nhưng bây giờ lại làm cho đối phương ở địa bàn của mình bị uy hiếp.

Đám nhân loại tự do kia hại đại nhân còn chưa đủ sao, cũng quá không đem bọn họ để vào trong mắt rồi! Gương mặt của dị tộc trung niên tức giận bất bình.

Cho nên mình là bị nhân loại tự do theo dõi? Trình Hiểu không khỏi có vài phần kinh ngạc, hắn cũng không nhớ rõ mình và đối phương từng có kết giao gì.

Ngoại trừ tấm bản đồ kia... Hắn ghi nhớ xuống, nhưng cũng đem bản gốc tiêu hủy, trong ấn tượng thì ở trong tòa thành hắn vẫn cũng không có từng xuất hiện qua bất cứ bóng dáng của nhân loại tự do gì.

Là một đám người theo đuổi tự do, không muốn chung sống cùng một chỗ với dị tộc, nghe nói trong đó có những người đàn ông mạnh đến có thể sánh vai với dị tộc.

Mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn cuộc sống của mình, nếu là ngay từ đầu mà không có bạn lữ, Trình Hiểu ngược lại thì rất nguyện ý đi đến bên kia nhìn một cái, cuộc sống tự do thích ý, cho dù là gian khổ hơn nữa cũng đáng giá.

Nhưng ở trong tòa thành, nhân loại chung sống cùng một chỗ với hắn và dị tộc cũng không phải mỗi người đều đã bị áp bức, chí ít Trình Hiểu cũng không cảm thấy những dị tộc bình thường bên cạnh này có gì đáng trách.

Giống nhau là vì sống sót mà cố gắng, có đôi khi nhân loại không chỉ là bên hoàn toàn dựa vào.

Ở thời đại này, sống một mình là cách sống tàn nhẫn nhất, hai bên kết thành bạn lữ có lúc càng có thể sẽ trở thành một lá chắn bảo vệ có thể dựa vào.

"Không đáng lo." Dị tộc thấy mặt Trình Hiểu lộ vẻ trầm tư, cho là hắn là bởi vì để chạy mất một tên thám tử mà cảm thấy bất an, vẻ mặt lạnh nhạt nói, vụng trộm lại âm thầm túm lấy tay của nhân loại, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay nhạy cảm.

Này đây là đang vỗ về mình?

Trình Hiểu cong cong khóe miệng, một mặt bình tĩnh nói với dị tộc trung niên: "Chuyện liên quan tới bọn họ có thể báo cho ta biết một ít hay không."

Điều đối phương biết khẳng định không chỉ một điểm này.

Ví dụ như... Vết thương trên người của tên dị tộc gọi là Táp kia, là xuất hiện thế nào.

Dị tộc trung niên do dự một chút, những điều này cũng là tin tức cơ mật...

Hắn chỉ cân nhắc trong chốc lát, lại phát hiện Lam đại nhân không chút để ý quét mắt qua đây.

"Đó là đương nhiên, chúng ta chắc chắn sẽ trả lời theo sự thật." Vẻ mặt của dị tộc trung niên nghiêm túc.

Vào lúc ban đêm, Trình Hiểu lấy được tin tức mình muốn, thì ra bạn lữ của tên dị tộc gọi là Táp kia lại đúng là một gã nhân loại tự do...

Hoặc phải nói là ở sau khi phản bội hắn và thành công hạ độc, mới vừa bỏ đi lớp ngụy trang, lộ ra thân phận nhân loại tự do.

Vì sao phải đối địch với thành phố trung tâm? Trình Hiểu hơi nheo mắt lại, theo lý thuyết quanh đây cũng chưa có đồng thời xuất hiện bất cữ lĩnh vực đi săn nào, chẳng lẽ là bời vì dị tộc trong thành phố đối với nhân loại kỳ thị...

Loại chuyện này khẳng định là không thể vơ đũa cả nắm, nhưng là đúng hay sai hắn cũng không thể chỉ tin lời nói phiến diện như vậy, chí ít dị tộc trung niên khi vừa nhắc tới nhân loại tự do đó là vẻ mặt hận thấu xương.

Hận chắc chắn là có lý do để hận, nhưng một chút nhân loại tự do chưa từng thấy qua này tại sao lại coi trọng chính mình...

Khí chất vua chúa mình nhất định là không có, nếu không sao còn không sớm xoay người làm kẻ trên, còn phải cần từ từ tính toán làm gì, Trình Hiểu bĩu môi, nếu như cũng không biết được dị năng của mình thì liền chỉ còn một khả năng.

Dược vật, đây là vật tư từng nơi tập trung cư ngụ đều cần chuẩn bị.

Phương thức sử dụng đại khuẩn thụ cô ( một loại nấm gì đó, chắc vậy a) cũng không có giữ bí mật, bọn họ còn muốn được đến cái gì nữa... Trình Hiểu lăn qua lộn lại suy nghĩ, không có cách nào khác, có đôi khi mặc dù chưa dùng tới, nhưng có thể chuẩn bị một bước, đến lúc đó cũng có thể phản ứng mau hơn một chút.

Dự tính xấu nhất đương nhiên là dị năng bị phát hiện, nhưng Tái ông thất mã, yên tri phi phúc (*), Trình Hiểu bình tĩnh lại, hắn cũng sẽ không vì chuyện này mà sợ hãi, nhưng cũng không phải là kẻ cả gan làm loạn.

(Tái ông thất mã, yên tri phi phúc: Hình dung tâm thái của con người, nhất định phải lạc quan hướng về phía trước, bất cứ chuyện gì đều có tính hai mặt, có một mặt xấu thì mới có thể chuyển hóa hướng sang mặt tốt.

Còn một cái điển cố nữa, nàng nào muốn biết thì lão sẽ dịch rồi thêm sau ha~)

Dân cờ bạc tổng là thua không dậy nổi.

Trình Hiểu đem bản đồ trong đầu hồi tưởng lạ, tìm giấy bút đến bắt đầu miêu tả tỉ mỉ.

Ngày thứ hai, đội ngũ tòa thành tụ tập ở cổng chính của thành thị trung tâm, hôm nay là ngày trở về, thành tích lần này của nhóm ấu tể (thú non) đều cũng không tệ lắm, thậm chí không có người nào bị thương, đây là một chuyện đáng được ăn mừng.

Kinh và An Vân cuối cùng cũng là chậm rãi thở ra một hơi, cái này , bọn họ cũng có thể trở lại báo cáo kết quả công tác, chỉ hy vọng trên đường không nên lại phát sinh chuyện gì mới tốt.

Trước khi đi, Trình Hiểu cùng Lam lại đi gặp mặt tên dị tộc gọi là Táp kia một cái, sắc mặt của đối phương đúng là khá hơn nhiều.

Khi Trình Hiểu đi vào, hắn đang đứng ở bên cạnh cửa sổ, thân hình cao to, phong nghi ngọc lập, sau khi nghe tiếng cửa mở liền hơi quay đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, đáy mắt lại là có thêm vài phần ôn hòa.

Làm cho người ta rất khó nghĩ đến tình cảnh khi khí thế của người đàn ông này toàn bộ khai hỏa.

Lam thản nhiên nhìn đối phương một cái, vẫn chưa lên tiếng, Trình Hiểu nghĩ hai gã dị tộc này nhất định là đã âm thầm nói qua vài lần, nhớ lại số lần ổ chăn lạnh đi, dị tộc giống như càng thích hành động vào ban đêm.

Táp cũng không nói thêm gì, chỉ là sau khi nói cảm ơn lần nữa, cố ý đưa ra quà cảm tạ cá nhân.

Trình Hiểu nhíu mày, nhìn về phía vật phẩm trong tay, ba miếng cầu năng lượng cùng với một tấm lệnh thông hành khu vực.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ bán tích du ném một viên địa lôi

Cảm tạ 14494760 ném một viên địa lôi

Cảm tạ 11630314 ném một viên địa lôi

Cảm tạ -2 ném một viên địa lôi

Sao sao thân môn ~ bởi vì sắp tới có việc, cho nên thời gian đổi mới đổi thành nửa đêm 12 điểm orz, thậm chí hội trễ nữa... 【 hổ thẹn kiểm 】

Bát quá hãm hại phẩm bảo chứng ~ hội nhật càng tích ~ sao sao đát ~~