Chương 6: Đưa đi

Chương 6: Đưa đi

Nam tử có tướng mạo thanh tú kia vừa thấy được Lẫm, đã kéo đến phía sau mình, vẻ mặt cảnh giác nhìn Trình Hiểu, giống như hắn là hồng thủy mãnh thú gì không bằng.

Trình Hiểu không có giống như trước kia, vừa thấy Ninh Ân được mọi người tôn trọng liền mắng chửi nhào qua, mà là không hề để ý đứng dậy, hướng bên này chậm rãi đi tới.

" Trình Hiểu, ta biết ngươi không thích Lẫm, nhưng hắn chỉ là một hài tử, ngươi, ngươi làm sao có thể xuống tay nặng như thế!" Thanh âm của Ninh Ân không nhỏ, ngoài cửa rất nhanh liền có người chú ý tới động tĩnh bên này...

Người này đi vào không gõ cửa thì thôi, lại còn không có thói quen tốt thuận tay đóng cửa, Trình Hiểu im lặng nhìn mấy tên nhân loại quen mắt cũng đi đến, mà dị tộc giống như là không thể tùy tiện đi vào trong nhà nhân loại có bạn lữ, nhất là khi ở bên trong phòng chỉ có một mình nhân loại.

" Qua đây." Trình Hiểu nhìn cũng không nhìn Ninh Ân liếc mắt một cái, chỉ là nhàn nhạt hướng Lẫm nói.

" Trình Hiểu, ngươi còn như vậy, chúng ta sẽ báo lên trên, lấy đi quyền nuôi nấng của ngươi!" Một gã nam tử loài người chán ghét nhìn thoáng qua Trình Hiểu, quy trình báo lên trên Ninh Ân đã từng ở trong lúc lơ đãng nhắc qua, nhưng lại yêu cầu bọn họ không nên đem sự tình làm tuyệt tình...

" Không, Đỗ Phi ngươi đừng như vậy, Lẫm dù sao cũng là con ruột của Trình Hiểu..." Ninh Ân cúi đầu, nhìn vết thương sau lưng Lẫm, âm thầm rơi lệ, "Ta cũng chỉ là muốn khuyên một chút mà thôi, Lẫm, nếu không tối nay ngươi đến chỗ ta đi, vết thương này không thể để mặc như vậy."

Trình Hiểu một trận không nói gì, lẽ nào những nam nhân này sẽ không ngửi được hương vị dược thảo trong không khí sao...

" Quả nhiên Ninh Ân vẫn là quá thiện lương!" Khuôn mặt Đỗ Phi hình tròn, lúc này thở phì phò trừng mắt nhìn Trình Hiểu, "Con ruột gì, hắn đối với tiểu Thụy không tồi, nhưng đối với Lẫm căn bản là..."

" Lẫm." Trình Hiểu ngoắc ngoắc đầu ngón tay, không thèm để ý ánh mắt của những người khác chút nào.

Hắn cũng không muốn biện hộ cho mình, dù sao sau này mình nhất định là sẽ không tiếp tục sinh sống ngu ngốc như vậy, chẳng qua bây giờ còn cần phải dọn sạch một ít nhân tố không ổn định.

Đứa trẻ mặt không chút thay đổi, cũng là rời đi vòng tay của Ninh Ân, hướng Trình Hiểu đi đến... Điều này làm cho các nam nhân ở một bên đều nhìn mà lòng chua xót, đứa trẻ thật nghe lời a, hơn nữa tư chất trác tuyệt, ở trong bạn bè cùng thế hệ cũng là nổi bật, lại bị ngược đãi vô tình như vậy.

" Trình Hiểu." Một gã nam nhân tướng mạo thanh tú, từ lúc bắt đầu vừa vào cửa liền duy trì im lặng lên tiếng, "Ngươi định làm như thế nào? Trình Thụy và Lẫm không quá hợp nhau, cứ tiếp tục như vậy, Lẫm ngay cả sát hạch sau thành niên cũng không nhất định có thể thông qua."

Lâm Diệp, hắn là con trai quản gia của mình, cũng là bạn thanh mai trúc mã của mình, Trình Hiểu còn nhớ Lâm Diệp đối với mình rất tốt, chỉ là không biết bắt đầu từ lúc nào, bọn họ liền càng lúc càng xa... Trước kia Trình Hiểu luôn luôn cảm giác mình tài trí hơn người, đem Lâm Diệp xem như nô tài, kết quả người ta quay lưng lại tìm một gã dị tộc cường đại, trải qua cuộc sống không lo đói rét.

Mấy năm trước Lâm Diệp còn giúp Trình Hiểu, thế nhưng ở sau mấy lần bị Trình Hiểu hãm hại, lòng của Lâm Diệp cũng lạnh xuống, hắn biết bất kể chính mình trả giá thế nào, Trình Hiểu cũng đều cho rằng chuyện này là đương nhiên... Có ai nguyện ý lại đi trợ giúp một cái lang sói chứ?

Thấy Trình Hiểu híp mắt không biết lại suy nghĩ bậy bạ gì, trong lòng Lâm Diệp không khỏi cười nhạt một hồi, hết lần này tới lần khác chính mình cứ như là một đứa ngốc!

Trình Hiểu nhún nhún vai, hắn nhớ tới Lâm Diệp mặc dù ngoài miệng nói sẽ không lại để ý mình, trên thực tế còn thường vụиɠ ŧяộʍ khiến Lẫm mang một ít thức ăn trở về, nhất là đoạn thời gian thức ăn khan hiếm đó... Đây coi như là mạnh miệng mềm lòng? Chỉ là kiên trì nhiều hơn nữa đều đã bị mình không biết phân biệt mà mài mòn hết, cũng may giờ hắn tỉnh ngộ cũng không tính là quá muộn.

" Hai đứa bé đúng là khó nuôi." Trình Hiểu đem Lẫm ôm đến trong lòng ngực mình, nhếch nhếch cằm, giọng nói vững vàng, "Thầy thuốc Ninh, tiểu Thụy ngươi liền mang về đi, ta sẽ không ép khó người khác nhận nuôi hắn nữa."

Trình Hiểu cường điệu nhấn mạnh bốn chữ "ép khó người khác", khóe miệng trào phúng cũng không che giấu, Ninh Ân không khỏi nhíu mày.

Lần này ngay cả những nhân loại khác cũng hơi kinh ngạc nhìn lại, Trình Hiểu lại có thể chịu buông tha tiểu Thụy? Phải biết rằng hắn chính là vẫn đem đứa trẻ này đặt ở trong lòng thương yêu cưng chiều!

Trình Thụy nghe hiểu lời của Trình Hiểu, cũng có chút sửng sốt, phải bị đuổi về đi? Vậy đồ ăn vặt, đồ chơi của mình chẳng phải đều sẽ để lại cho tên tiểu tiện chủng kia!

" Không được không được, mẫu phụ, ngươi không cần ta sao!" Trình Thụy bắt đầu lăn lộn trên mặt đất làm nũng, "Ngươi thiên vị tiểu tiện chủng kia...Ô ô!"

Tiểu tiện chủng?! Lâm Diệp cau mày nhìn về phía Trình Thụy, lời này là ai dạy hắn nói, nhỏ như vậy sẽ mắng chửi người, vậy sau này còn phải hơn nữa.

Ninh Ân bấm bấm lòng bàn tay của mình, vụиɠ ŧяộʍ trừng Trình Thụy một cái, đứa nhỏ này, thời khắc mấu chốt lại có thể gây rắc rối cho hắn, lời này có thể ở trước mặt người khác mắng ra sao!

" Sách sách, nếu không đưa đi, đứa trẻ nhà ta chẳng phải là bị chửi thảm..." Trình Hiểu vụиɠ ŧяộʍ cho Trình Thụy một cái khen ngợi, rất tốt, tiết tấu tìm đường chết.

" Tiểu Thụy không phải cố ý... Nhất định là có người ở phía sau xui khiến." Ninh Ân ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt hàm chứa thất vọng và đau thương nhìn Trình Thụy, giống như ở thương tiếc đứa con của mình bị làm hư.

" Ninh Ân, đừng thương tâm, tiểu Thụy tuổi còn nhỏ, bị một ít người dạy bậy còn kịp uốn nắn." Đỗ Phi thấy bộ dạng Ninh Ân như là bị đả kích lớn, không nhịn được lên tiếng an ủi.

" Đúng vậy, Đỗ Phi nói không sai, trẻ con có thể dễ dàng bị làm hư, thầy thuốc Ninh hay là mang về tự mình dạy đi, ta sẽ không giữ lại." Trình Hiểu thuận thế đã đem lời nói tiếp nhận qua, tựa hồ hoàn toàn không nghe được một ít người trong miệng Đỗ Phi nói là chỉ ai.

Lâm Diệp có chút kinh ngạc vì thái độ dứt khoát của Trình Hiểu, nhưng mà như vậy cũng tốt, bọn họ không phải là vẫn luôn muốn giúp Ninh Ân đem tiểu Thụy đòi lại sao, hiện tại Trình Hiểu trái lại đồng ý thả người mà không giải thích được.

" Nói miệng không bằng chứng, Trình Hiểu, chúng ta hay là đi chứng nhận một chút đi." Lâm Diệp cũng là nhìn thấu thói xấu lật lọng trước đây của Trình Hiểu, hy vọng sau khi hắn đưa tiểu Thụy đi, có thể đối đãi Lẫm thật tốt, dù sao đó là hài tử duy nhất của hắn a.

" Được." Trình Hiểu gật đầu, "Lâm Diệp, thức ăn lúc trước, cám ơn ngươi."

"..." Lâm Diệp kéo kéo khóe miệng, trong nháy mắt gạt bỏ tay của Trình Hiểu đáp lên, tên khốn kiếp này nhất định là ngủ không đủ, muốn bị quất.

Trình Hiểu biết mình nếu không thay đổi hình ảnh hư hỏng trong lòng người, sợ rằng sau này đi một bước cũng khó khăn, thế nhưng muốn cải tạo hình ảnh lần nữa, liền phải tìm một cái chỗ đột phá, vừa vặn, Lâm Diệp trúng đạn rồi...

Nhưng mà nói là làm, Trình Hiểu cũng không phải nói vui đùa một chút, "Cám ơn" này không phải là nói một chút ngoài miệng coi như xong.

Nhìn ở trong mắt Ninh Ân, cũng là hai người một xướng một họa, đã phá vỡ mưu kế chính mình nghĩ lâu như vậy, mắt hắn híp lại, vùi lấp không cam tâm trong lòng... Gần đây Trình Hiểu là uống lộn thuốc sao, nhưng mà giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hắn cũng không nóng lòng một lúc này.