Chương 58: Làm thuê.

Chương 58: Làm thuê.

Tác giả: Phong Hưởng Vân Tri Đạo.

Dịch: QT

Editor: Severus

Cái chết của Mộc Thanh thật sự rất bất ngờ, thế nhưng những hành vi phạm tội chồng chất hiện ra ở trước mặt mọi người lại gián tiếp khiến cho mọi người bỏ qua sự ngoài ý muốn có chút quỷ dị này.

Mộc đại nhân vốn là thanh danh vang xa, chỉ trong một đêm liền trở thành chuột chạy qua đường... Mặc dù chỉ là một con chuột chết.

(*chuột chạy qua đường: Ý nói cuộc sống thấp hèn bị mọi người phỉ nhổ.)

Một ít dị tộc và nhân loại bị che mắt im lặng không nói, mà càng nhiều người còn lại là không kiêng nể gì biểu hiện ra sự phẫn nộ và hối hận của mình.

Chết chưa hết tội ... Huống chi, tên dị tộc này đã thật sự trở thành một khối xác chết tàn khuyết không đầy đủ, mặc dù hắn là thư thể cực kỳ trân quý, lúc này cũng không còn chút giá trị nào.

Nhổ cỏ nhổ tận gốc, thành phố trung tâm trong khoảng thời gian này có thể nói là một mảnh rung chuyển.

Những dị tộc và nhân loại có hành vi hung ác ở dưới sự che chở của Mộc Thanh trước đây cũng đều dồn dập bị kéo xuống ngựa, bị giam vào đại lao của thành phố, càng ngày càng có nhiều chân tướng bị hé lộ là do người gây ra, nhấc lên một phen sóng triều công chính trong thành phố.

Thế nhưng cơ cấu quyền lợi ở thượng tầng đổi mới cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc cử hành lễ trưởng thành trong học viện, dù sao đây là chuyện quan trọng liên quan tới phát triển đời sau của dị tộc, đối với nhân loại và dị tộc cùng nhau chung sống sinh tồn mà nói đều là vô cùng trọng yếu.

Bởi vì phát hiện bọn nhóc buổi trưa ở bên trong học viện đều là cùng nhau ăn cơm, Trình Hiểu liền mỗi ngày cố ý làm nhiều một chút, đều là giai đoạn thân thể phát triển, hơn nữa nguồn thức ăn ở bên thành phố trung tâm này cũng coi như dồi dào.

Hắn thậm chí có thể ở quanh tường thành tìm được rất nhiều hoa quả và dược vật có thể ăn được.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân thành phố phát triển mạnh mẽ như vậy, dù sao việc chọn vị trí rất quan trọng, phụ cận nguồn nước đầy đủ, không khí chỉ ô nhiễm nhẹ, hơn nữa nhiệt độ rất thích hợp cho động vật thực vật có đặc tính ôn hòa sinh trưởng.

Bình thường Kinh cũng sẽ đem một ít thức ăn mang tới cho Trình Hiểu, dù sao đứa trẻ nhà mình bình thường hay tới cọ cơm nhà người ta, thời buổi này ai cũng không khá giả, đương nhiên không thể để cho nhà Trình Hiểu thua thiệt được.

Khí cũng đã tuổi tác không lớn không nhỏ, An Vân thấy hắn không có cha mẹ, vẫn như cũ tự mình cố gắng tự lập, khiêm tốn hiểu chuyện, liền nổi lên ý nghĩ muốn nhận nuôi hắn.

Đáng tiếc là đứa nhỏ vẫn không đáp ứng, nhưng bình thường sau khi tiến tu trở về, ra khỏi thành mạo hiểm đi săn lại đem thức ăn mang về một phần giao cho An Vân, một phần khác cũng giao cho Trình Hiểu.

Trình Hiểu chỉ là nhìn vẻ mặt kiên định của đứa nhỏ một chút, vẻ mặt lạnh nhạt nhận lấy.

Động tác rất tự nhiên, nhân loại trước mắt cái gì cũng chưa nói... Ánh mắt của Khí lóe lóe, không khỏi hơi cúi đầu, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Vì vậy mỗi ngày liền danh chính ngôn thuận đi theo phía sau của Lẫm, chờ ăn cơm.

Lẫm đã thành quen mang theo phần thức ăn của ba người đi tiến tu ( học bồi dưỡng), nặng một chút cũng không có gì cả, chung quy so với việc mỗi ngày bị hai tên dị tộc này nhìn chằm chằm không chớp mắt còn tốt hơn.

Mỗi ngày Dung đều ăn đến vô cùng thỏa mãn, miệng đầy dầu mỡ, nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện ở thời gian dùng cơm trưa, những ấu tể khác xung quanh bắt đầu từ từ hướng bên bọn họ lại gần, thường thường đi ngang qua một chút... Lại tiếp tục đi ngang qua...

Nếu như không có nhân tiện hít sâu vài hơi, Dung ngược lại là nguyện ý tin tưởng bọn hắn thật sự chỉ là trùng hợp đi ngang qua, mắt cũng không hề liếc ngang liếc dọc.

Lẫm lại phát hiện mấy tên huấn luyện viên đứng ở một bên thỉnh thoảng cũng sẽ vô tình cố ý liếc qua bên này, ánh mắt cũng không có ác ý, nhưng cũng không giống tầm thường.

Khí tiếp tục vùi đầu tận lực ăn, thức ăn hôm nay là... Gọi là cái gì mà sư tử đầu? Mặt trên nhỏ chút dầu ớt, thật ra ở dị tộc xem ra chính là thịt viên vị cay...

Trái cây có vị cay là Trình Hiểu tìm được ở bên ngoài thành phố, cũng không phải là vật gì hiếm lạ, nhưng bởi vì loại vị cay này còn mang theo vị cay đắng cực kỳ nồng đậm cho nên có rất ít người sẽ đem nó dùng để làm gia vị.

Trình Hiểu chỉ là thả chút nước cỏ, liền trừ đi loại cay đắng khó có thể nuốt xuống này, do đó ép ra một bình nhỏ dầu ớt thơm ngơn tươi mát.

Sự thật chứng minh, mặc dù là đám thực vật đã biến dị, thế nhưng một ít đặc tính vẫn còn được giữ lại, cái loại nước cây cỏ thanh hoàng này nếu không có kinh nghiệm, cũng sẽ có cực ít người không có việc gì đi nhai một cái, lại càng không muốn nói cầm nó đến tổng hợp với loại nước trái cây khác.

Khí nuốt cục thịt trong miệng xuống, mùi vị này thật đúng là quá thích!

Cứ duy trì liên tục một tuần như vậy, sau cùng các huấn luyện viên đều không nhịn được, đối với bọn hắn mà nói, điền đầy bụng đã không là vấn đề, thế nhưng mỗi ngày lại nhai giống như nhai sáp nến, nhìn trong bát nhà người ta, lại so so với bát của mình, thật sự là ăn uống vô vị á.

Thực vật nguyên bản ở bọn họ xem ra là coi như không tệ, hương vị toàn bộ đều bị thức ăn của mấy tên học viên kia che giấu mất.

Một huấn luyện viên trung niên đứng dậy, ở trong ánh mắt mong chờ của mợi người cùng đám Lẫm nói chuyện một hồi, mong muốn bọn họ chuyển lời tới người làm ra thức ăn, có nguyện ý tới học viện đảm nhiệm chức vụ đầu bếp lâm thời hay không.

"Bình thường chủ yếu là phụ trách nấu nướng cơm trưa, thù lao phong phú, đối tượng là huấn luyện viên và học viên tham gia huấn luyện cho lễ trưởng thành lần này." Lẫm đúng sự thật đem lời của huấn luyện viên chuyển đạt lại, hắn nhìn mẫu phụ đang vuốt cằm trầm tư một chút, "Nếu ngài không muốn cũng không bắt buộc."

Dưới tình hình chung trong học viện cũng sẽ mở tiểu táo (*), thế nhưng học viên cao cấp và huấn luyện viên cũng sẽ có đầu bếp do học viện phân phối đến phụ trác nấu nướng thức ăn, mà loại đội ngũ tổ chức tiến tu vì đến lúc tham gia lễ trưởng thành này đương nhiên chỉ có thể tự cấp tự túc.

(* tiểu táo: Tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo. Đại khái chính là kiểu nhà ăn đó.)

Lần này tìm Trình Hiểu lại đây cũng chính là làm một công việc tạm thời thôi, tuy thù lao không thấp những cũng không thể đi làm lâu được, dù sao ở sau khi lễ trưởng thành kết thúc, phần lớn người trong bọn họ cũng muốn trở lại tòa thành của mỗi người đi.

Đối với nhân loại mà nói đây chính là một công việc an ổn thoải mái lại không có nguy hiểm, ở mạt thế quả thực chính là chức quan béo bở có thể gặp mà không thể cầu, tuy rằng thời gian ngắn một chút nhưng thà có còn hơn không, có thể kiếm được một ngày chính là một ngày.

Trình Hiểu không có lo lắng về vấn đề thù lao, trên thực tế, mỗi ngày theo dị tộc đi ra ngoài săn bắn, thầm rèn luyện mình một chút, thuận tiện tích lũy chút kinh nghiệm trái lại đối với mình bây giờ càng có lợi hơn.

Thế nhưng đi làm đầu bếp lâm thời này còn có một cái chỗ tốt, chính là có thể ở thời gian rảnh rỗi, ở trong nơi công cộng của học viện tùy ý đi dạo một chút... Ví dụ như thư viện của học viện, loại địa phương như phòng tài liệu nội bộ này cũng là có thể đi vào.

Mặc dù hắn không cảm thấy tin tức về "Dị năng" sẽ xuất hiện ở chút phòng ban mở ra cho người bên ngoài này, thế nhưng nếu thật là có cơ hội đi xem cũng khó đảm bảo là không có thu hoạch.

Hơn nữa khoảng thời gian sau cơm trưa nếu hắn muốn, ở trên mặt thời gian cũng kịp đến xung quanh thành phố đi lắc lư.

Còn là thời gian tư nhân!

Tựa hồ là có hiềm nghi một công đôi việc...

Buổi tối, Trình Hiểu cùng Lam nói đến chuyện này, dị tộc không có ý kiến gì, đi ra ngoài săn bắn đối với nhân loại mà nói là một chuyện có độ phiêu liêu rất cao, nếu không phải lo lắng thành phố trung tâm cũng chưa chắc đã an toàn, hắn cũng sẽ không mỗi ngày đều mang theo Trình Hiểu.

Lam lạnh nhạt gật đầu, "Buổi tối ta đi đón các ngươi."

Tốc độ hành động của dị tộc rất nhanh, cho nên ba gã ấu tể sắp trưởng thành đi ở trong thành phố vẫn là tương đối an toàn, thế nhưng nếu thêm một nhân loại nữa liền khó mà nói.

Bởi vì chuyện tình ở phòng tư liệu, Trình Hiểu cũng tiến vào trong mắt của một số người, vì để ngừa vạn nhất, còn là cận thận một chút thì tốt hơn.

"..." Đột nhiên có loại cảm giác đi nhà trẻ, Trình Hiểu khẽ vuốt cằm, " Thức ăn học viện tự chuẩn bị, ta chỉ muốn mang theo chút đồ gia vị đi qua là được."

Loại trái cây này hình như không nhiều lắm, nếu không ngày mai trước đi thu thấp một phen, sau này sẽ đi qua làm việc... Trình Hiểu âm thầm suy nghĩ.

"Trái cây làm gia vị, ngày mai sẽ đưa đi." Lam bắt tay lau khô bọt nước trên sợi tóc, da thịt mới tắm rửa qua còn dính một chút hơi nước.

Đây là ý tứ sẽ giúp hắn thu thập... Trình Hiểu không khỏi nhíu mày.

Lam đem ánh lửa tắt đi, ôm nhân loại liền lên giường.

Tuy rằng thân thể của đối phương thoạt nhìn cũng rất ngon miệng, thế nhưng tư thế quyết định mình có khẩu vị hay không... Ăn cùng bị ăn tuyệt đối không thể nói nhập làm một.

Dị tộc nương nhờ ánh trăng phát hiện nhân loại hơi vặn mi, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì...

Hắn cúi xuống, hôn gò má của đối phương một cái, trước kia bị Mộc Thanh quấn lấy vài lần, nhân loại mặc dù không có bị thương nhưng cũng sẽ cảm thấy lo lắng.

Bây giờ đối phương đã chết, ngược lại cũng tiết kiệm tự mình ra tay.

Hơi thở của nam nhân quanh quẩn ở chóp mũi, dị tộc đem nhân loại vòng vào trong ngực, ham muốn giữ lấy không cần nói cũng biết, Trình Hiểu có chút không khỏe xê dịch thân thể, thói quen bị đè cũng không phải là một chuyện tốt.

Thân là một gã giống đực, vẫn là phải có điểm ý chí mới được.

Nơi nào đó bị cọ một chút, Trình Hiểu cảm giác được trên đùi hình như có vật gì đó, cứng rắn, còn đâm vào rồi!

Trình Hiểu có chút quấn quýt, kỳ thật trời nóng như vậy, nằm ngả ra đất cũng không phải là không thể được...

Lam không thể nhận ra dắt lên khóe miệng, khẽ cười đem thân thể bao phủ xuống, nhân loại này, tựa hồ càng ngày càng đáng yêu.

Dị tộc vừa rồi nở nụ cười? Có chút muốn đánh đòn, Trình Hiểu nheo mắt lại, nâng đầu gối lên.

Hậu quả không đánh trúng, chính là bị phản kích lại... Rất nhiều lần...

Phong xử lý chuyện tình chồng chất như núi ngày hôm nay xong mới xoa xoa mi tâm, đi ra thư phòng.

Từ sau khi những hành vi của Mộc Thanh gây ra bị bại lộ, đoàn người phẫn nộ bắt đầu ở trước thành phủ tập hợp hò hét, những đồng phạm nhốt ở trong nhà tù cũng muốn thẩm vấn từng người xong lại nhanh chóng phân xử, loại vật như sự phẫn nộ của dân chúng này tuy rằng có thể trấn áp, thế nhưng đối với sự thống trị hiện nay mà nói thì lợi bất cập hại.

Cho các cư dân một cơ hội phát giận cũng là nhất định phải làm, dị tộc có lợi hại hơn nữa cũng không đối kháng được với mãnh thú kết thành quần đội, ở thời đại này, nhân loại và dị tộc phải buông tha cho một vài ý nghĩ thì mới có thể ở trong hoàn cảnh ác liệt này sống sót được.

Phong cho những người hầu hai bên lui ra, chỉ là mang theo vài tên tâm phúc đi vào đại lao ở sâu trong tòa thành, nơi đó có một chỗ nhốt người không ai biết.

" Mộc Thanh, ngươi còn không chịu nói sao?" Dị tộc có chút không giải thích được, rõ ràng bây giờ đã thành thế này, chỉ có thể cầu xin được chết, tên thư thể này vẫn còn kiên trì cái gì...

"Ô ô!" Mộc Thanh mở to hai mắt, không cam lòng phát ra thanh âm khàn khàn, tứ chi của hắn đã bị gặm mất, thân thể giống như một cái khúc thịt chỉ có thể giãy dụa ở tại chỗ, yết hầu nơi cổ cũng rách nát không chịu nổi, hai hốc mắt càng là một mảnh đen kịt.

Hắn đã không có con mắt.

Ninh Ân đáng giận, Trình Hiểu chết tiệt, Phong phản bội, còn có Lam rõ ràng đưa tay liền có thể chạm tới...

" Nếu không nói, ta cũng chỉ có thể đem ngươi ném vào chuồng thú, dù sao tính mạng của vị đại nhân kia đang bị đe dọa, cần thuốc để trị liệu, chỉ cần ngươi nói ra thì ta có thể thành toàn cho ngươi." Giọng nói của Phong bình thản, Mộc Thanh nhất định là không sống được, thế nhưng loại thuốc thần kỳ kia lại không thể cùng hắn cùng nhau tiến vào trong nấm mồ.

Dùng mười tên Mộc Thanh cũng đều không đỉnh được một đầu ngón tay của đại nhân.

Vị công quân hiển hách kia cũng có lúc chịu bó tay chờ chết sao... Phong không giải thích được, theo lý thuyết, lúc này có thể giải thoát chính là sự ban ân lớn nhất.

Mộc Thanh lại vẫn còn đang do dự, lẽ nào đầu óc của hẵn cũng đã bị gặm hỏng rồi?

Đau nhức trải rộng toàn thân, mặc dù lại không cam lòng, Mộc Thanh vừa nghe thấy chuồng thú, sợ hãi trong lòng lập tức ngăn chặn tất cả phẫn nộ cùng ghen ghét, ném hắn vào chuồng thú không phải sẽ biến hắn thành đồ chơi của mãnh thú sao, Phong làm sao có thể đối với mình như thế...

Thuốc của vị đại nhân kia, đúng, chỉ cần có thuốc này, hắn hoàn toàn có thể tìm lại giá trị trân quý của mình... Thuốc kia...

Thế nhưng, một chút cặn thuốc Ninh Ân dâng lên kia, hắn hao tốn tất cả tâm huyết nhưng căn bản không thể nghiên cứu ra thành phần gì!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sao sao thân môn. . . Mạng rất lag, chương và tiết vẫn không thể gửi đi【 che mặt 】~~ địa lôi ngày mai viết lên. . . orz