Chương 57: Dược trùng (1)

Chương 57: Dược trùng (1)

Tác giả: Phong Hưởng Vân Tri Đạo.

CV: QT.

Editor: Severus.

(* Dược trùng: sâu thuốc, sâu có tác dụng làm thuốc.)

Trình Hiểu không chống cự, hắn hơi cúi đầu cho nên không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn, lưng lại không hề khom xuống, có lẽ bởi vì hắn chỉ là một tên nhân loại bình thường cho nên đội thị vệ thậm chí còn chả buồn đeo gông cho hắn.

Tu nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa của Mộc Thanh, liếʍ liếʍ khóe miệng một cái, loại chuyện như mật báo này vẫn là để hắn tự mình đi một chuyến đi.

Có đôi khi muốn gϊếŧ chết một người đúng là không cần thủ đoạn quá kín đáo, càng đường đường chính chính trái lại càng khó có thể nhúng tay.

Mặc dù bây giờ Phong đại nhân có đi qua thì Mộc Thanh cũng có lể lấy ra lý do lúc trước giam Trình Hiểu lại, về phần vài ngày sau hắn còn sống hay chết... Loại chuyện nhỏ như vậy có thể quan trọng hơn chuyện bản đồ đến Thành Tự do sao?

Lam bỏ xác của ba tên dị tộc xuống, nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát.

Đây cũng không phải là binh sĩ của thành phố trung tâm, thân thủ nhanh nhạy, sát ý rất nặng... Lại vẫn luôn cố ý kéo dài cuộc chiến.

Một suy đoán chợt lóe lên, hai tròng mắt của dị tộc nhất thời trở nên lạnh lẽo, ánh mắt lợi hại nhìn về hướng phòng tư liệu.

Trình Hiểu nghĩ Mộc Thanh có lẽ sẽ biết càng nhiều chuyện về nhân loại tự do, thế nhưng hắn cũng không định bây giờ ăn no không có việc gì làm liền chạy đi tìm tung tích của nhân loại tự do.

Có hứng thú là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác, hắn cũng không có khả năng cứ như thế lòng không vướng bận, bỏ mặc tất cả, một mình đi tới một nơi không biết trước như vậy...

Quy tắc của lính đánh thuê: Khi xác định được kẻ địch, nhân từ với đối phương chính là tàn nhẫn với đồng đội của mình.

Phòng cháy hơn chữa cháy, hắn không thể lúc nào cũng chờ người khác ra tay được, gặp chiêu phá chiêu là rất ngầu, thế nhưng nếu ham thích loại chuyện này mà bỏ qua cơ hội tiên hạ thủ vi cường (*), vậy thì đó chính là kẻ ngu...

(* tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước thì chiếm được lợi thế)

Kẻ ngu, bình thường đều không thể sống lâu, Trình Hiểu cảm thấy mục tiêu của mình là sống tới trăm tuổi, có lúc vẫn là thông minh một chút thì tốt hơn.

Nếu Mộc Thanh đã cho hắn một cơ hội như thế, ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt, vậy cớ sao mà không làm.

"Trước dẫn hắn đi hiệu thuốc đi." Nam nhân trở về trong phủ, phất tay khiến người hầu đem Trình Hiểu mang đi, trước tiên hắn phải tắm rửa thay y phục, mới có thể bắt đầu từ từ hưởng thụ.

Hiệu thuốc? Chỗ thuận lợi cho việc ra tay gϊếŧ người không phải là nhà tù, ngục giam các loại sao... Đáy mắt của Trình Hiểu lóe lóe, nếu như những gì nghe đồn là thật, Mộc Thanh hình như còn là người nắm quyền phía sau của Sở Giao Dịch, Lầu Dược Thảo và Ám Lâu, có tài sản khổng lồ như vậy thì dã tâm tương ứng với nó đương nhiên cũng sẽ không quá nhỏ.

Bị đẩy vào trong một thạch thất ( thạch thất: phòng ngầm bằng đá) được lắp đặt thiết bị tinh xảo, cánh cửa lớn sau lưng Trình Hiểu bị chặt chẽ đóng lại, vài tên thị vệ một trước một sau đứng ở trước cửa, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào từng cử động của thanh niên.

Trình Hiểu không bị trói, nhưng dị tộc cũng sẽ không lo sợ một tên loài người có thể nhảy nhót đi nơi nào.

Mới bước vào trong cửa, một cỗ mùi tanh tưởi liền đập tới trước mặt, Trình Hiểu hơi nhíu nhíu mày, căn phòng gọi là hiệu thuốc này cũng không có mở cửa sổ, theo lý thuyết thì cuối thạch thất chắc là phải tối, nhưng trên vách tường lại lắp hơn mười viên dạ minh châu rất lớn, đủ sáng để cho người ta có thể nhìn rõ mọi ngóc ngách.

(*Dạ minh châu: ngọc có thể phát sáng trong bóng tối.)

Còn trên trần nhà khảm đầy đá quý màu bích lục xinh đẹp, mà màu trắng trộn lẫn trong đó... Là xương cốt?!

Trình Hiểu nheo mắt lại, cho dù là ai phát hiện ra trên đầu mình treo đầy một mảnh xương cốt của người chết, cảm giác kia cũng sẽ không thể tốt đi đâu được.

Hai bên ở trong phòng đều đặt rất nhiều chai chai lọ lọ, cùng với nồi lớn đang nấu cái gì đó, nước bên trong đang sôi trào, toát ra hơi nước màu đỏ tươi...

Trình Hiểu đi tới bên cạnh nồi, ánh mắt vốn là lạnh nhạt lập tức trở nên sắc bén.

Trên bề mặt của chất lỏng màu đỏ này còn có một cái tay người trồi lên ... Bàn tay bị đun đến mức máu thịt đều tan ra nắm thật chặt ở chỗ mép nồi lớn.

Trình Hiểu buông mi mắt xuống, hình ảnh như vậy không phải là lần đầu tiên hắn thấy, thế nhưng giờ khắc này, sát khí nghiêm nghị như trước dần dần nhiễm đầy hai tròng mắt... Đau khổ như vậy, những người này nhất định là bị chết rất không cam lòng.

Hình như là nghe thấy tiếng mở cửa, từ chỗ tận cùng bên trong của gian thạch thất truyền đến tiếng động rất nhỏ.

Trình Hiểu tập trung nhìn lại, hình như trên vách tường có một bóng người bị còng lại, hơn mười cái giường đá bên cạnh cũng đều nằm đầy nhân loại, không biết là sống hay chết... Mùi thịt thối trộn lẫn với máu tanh cũng bắt nguồn từ chỗ đó phát ra.

Hắn chậm rãi tới gần người bị treo trên tường, tóc lộn xộn phủ lên trên mặt, toàn thân máu thịt lẫn lộn, rồi lại ở trong máu tanh mơ hồ tản mát ra một cỗ mùi dược thảo thơm mát...

Người nọ đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ thẫm ác độc nhìn lại, trong miệng ô ô hét to mấy âm tiết không biết ý gì, hiển nhiên... Đầu lưỡi hắn đã bị cắt đi.

Trình Hiểu nheo mắt lại, chăm chú nhìn hắn mấy giây, đúng là cảm thấy có chút quen mắt.

"Hắn quá ồn, cho nên ta phải khiến hắn yên lặng một chút, để tránh quấy rầy tới việc nghiên cứu thảo dược." Mộc Thanh đẩy cửa đi đến.

Khuôn mặt tuấn mỹ vô trù lộ ra vẻ cười nhạt, thân hình thon dài cộng thêm áo khoác màu đen sẫm thêu chỉ vàng càng có vẻ cao quý rộng lượng, giống như thần giáng thế.

Ngữ khí nói câu này lại dường như là đang nói rõ vì sao phải tưới nước cho hoa giống nhau, vô cùng đương nhiên.

Trình Hiểu im lặng không lên tiếng, chỉ là dùng dư quang nơi khóe mắt tính số lượng hộ vệ ở chỗ sáng, chỗ tối trong phòng.

"Thế nào, ngươi không nhận ra?" Mộc Thanh thấy Trình Hiểu chẳng phản ứng chút nào, không khỏi cười khẽ nói, "Ngươi và hắn nhưng thật ra là người quen cũ, Ninh Ân, không chào hỏi người đã từng là tình địch của mình sao?"

Người đàn ông bị thay đổi hoàn toàn gầm lên giận dữ, ánh mắt ở giữa hai người Trình Hiểu và Mộc Thanh chuyển động qua lại, hiển nhiên, hắn căm hận hai gã nhân loại trước mắt này, hận đến cực hạn.

Thì ra kết cục của Ninh Ân là như vậy... Lúc đó hắn bị tòa thành đối địch dùng số tiền lớn đổi đi, lại đưa tới thành phố trung tâm, không nghĩ tới lần này nhìn thấy...

Trình Hiểu không để ý tới ánh mắt hai người này nhìn về phía mình, hắn phát hiện nằm trên mười mấy chiếc giường đá kia đều là một ít nhân loại tuổi còn trẻ.

Trừ bỏ vết bầm do tụ máu trên người, vẻ mặt trước khi chết của mỗi người đều vô cùng dữ tợn, con ngươi phẫn nộ, khuôn mặt vặn vẹo, vết máu nơi khóe miệng còn chưa bị lau đi, cái bụng gồ lên càng làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.

Trong bụng hình như còn có cái gì động đậy, làn da mỏng bị chống đỡ hiện đầy vệt xanh đen, khiến cho đường viền của sinh vật bên trong càng thêm rõ ràng.

"Dược trùng." Trình Hiểu lạnh giọng nói, " Cái này đã bị cấm nghiên cứu."

Bất luận là ở thời đại mình làm lính đánh thuê hay là ở mạt thế, loại tồn tại như dược trùng này đều là không được cho phép.

Lấy nghiên cứu dược thảo để che dấu, dùng thân thể của nhân loại để nuôi dưỡng ra dược trùng trưởng thành, có thể thông qua xâm nhập thần kinh của người bị hại, đạt được hiệu quả khống chế tâm thần của đối phương.

Tuy rằng hiệu quả cũng không thần kỳ đến mức một kích liền trúng như vậy, thế nhưng nếu liên tục dùng trong khoảng thời gian dài, ảnh hưởng tới tâm trí là không hề nghi ngờ.

Mộc Thanh là muốn khống chế người nào?

Thủ đoạn như vậy, cho dù là Trình Hiểu cũng rất ít gặp được, thời gian trước kia làm lính đánh thuê, đúng là có hiểu vài phần, nhưng là bởi vì điều kiện nuôi dưỡng dược trùng vô cùng nghiêm khắc, hơn nữa còn cần rất nhiều dược trùng mới có thể đạt thành mục đích, cho nên cũng chỉ là lưu truyền ở trong một vài bộ lạc dã man tương đối xa xôi lạc hậu.

Nhìn những người này ánh mắt mở ra thật to, vẻ mặt sợ hãi, đau đớn, không cam lòng vĩnh viễn đọng lại ở trong con ngươi, Trình Hiểu nghĩ, có một số việc có thể không làm, nhưng cũng có thể đi làm...

Con người, luôn luôn là có tình...

"Sợ?" Mộc Thanh thấy Trình Hiểu nhìn về phía những thi thể này, không khỏi khinh thường nhìn lướt qua, tuy rằng bên ngoài có nét tương tự Lam, nhưng khi nhìn kỹ lại hoàn toàn khác nhau, khuôn mặt hoàn mỹ anh tuấn như vậy, há lại có thể để loài người làm bẩn!

Chứ đừng nói chi là hình thể cũng hoàn toàn bất đồng, còn rất dễ liền bị đùa chết... May là có thể dùng để nuôi dưỡng dược trùng, cũng không coi là quá mức lãng phí.

"Cũng được." Trình Hiểu thản nhiên lên tiếng, tác dụng của dị năng rất ngắn, thế nhưng chỉ cần có thể kiên trì mười giây, như vậy cũng đã đủ rồi.

Căn phòng bí mật bị khép kín, nhóm dị tộc cũng không đem mình để vào mắt, địa lợi nhân hòa, hơn nữa...

Tiện tay đem cục đá nắm trong tay bóp thành phấn vụn, ở trong vận động với tốc độ cao, cho dù là vật thể nhỏ hơn, cũng có thể sinh ra lực sát thương cực lớn... Đem hơn mười viên dạ minh châu dùng để chiếu sáng chấn nát.

Mộc Thanh không nghĩ tới lời còn chưa nói xong, Trình Hiểu thậm chí một chút nghi vấn cũng không có liền trực tiếp ra tay!

Thế nhưng hắn biết thân thủ của tên nhân loại này khá tốt, nhưng ở dưới sự áp chế của hơn mười tên dị tộc, chỉ là một nhân loại mà thôi, thật sự không thể khiến hắn để trong lòng.

Có thể tốn công đem Trình Hiểu bắt lại đây đã là sự ban ân cực lớn của mình.

"Tự tìm đường chết!" Mộc Thanh hừ lạnh một tiếng, mấy tên tâm phúc lập tức vây ở xung quanh hắn, những tên dị tộc khác thì bắt đầu tìm kiếm Trình Hiểu lúc nãy thừa dịp lúc bọn chúng chưa sẵn sàng liền núp đi.

Mặc dù là trong bóng đêm, dị tộc cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng xung quanh khá rõ ràng, muốn tìm thấy một tên loài người trưởng thành căn bản là thừa sức, đối phương quả nhiên còn là quá ngây thơ... Làm như vậy, sẽ chỉ khiến hắn tự làm tầm mắt của mình bị cản trở mà thôi.

Trình Hiểu ngừng thở, dựa vào bên tường, yên lặng đi tới phía sau của Mộc Thanh.

Bản đồ nắm ở trong tay đã sớm biến mất, thay đó là một cây sáo trúc ngắn nhỏ dùng dị năng biến hóa ra.

Sáo trúc điểu khiển sâu, đây là thù lao trong một lần làm nhiệm vụ, cách thức sử dụng và làm ra nó có rất ít người biết, hơn nữa bình thường cũng là vô dụng, Trình Hiểu cũng chỉ là lấy nó làm như một vật phẩm an ủi...

Dù sao một đội nhân mã nhỏ cùng đi chấp hành nhiệm vụ đều chết hết, hắn có thể sống tiếp đã là vô cùng may mắn, không thể yêu cầu quá nhiều.

Đem cây sáo ngắn nhỏ hơi ngả vàng đặt ở bên môi, Trình Hiểu nhớ lại kỹ xảo sử dụng, cẩn thận tùng chút thổi lên khúc sáo khống chế côn trùng.

Loại đạo cụ này có cả mặt lợi và hại, một khi vô ý thổi sai làn điệu, nhất định sẽ bị đám sâu cắn trả.