Chương 56

Chương 56:

Tác giả: Phong Hưởng Vân Tri Đạo.

CV: QT.

Editor: Severus (aka Ryu)

Các nàng chăm giục, mị chăm dịch. Vì thế đừng ngại mà vote cho mị nhá ha ha~ (≧▽≦)/~┴┴

Hệ thống tài liệu là internet thông minh, công nghệ cao duy nhất còn sót lại ở thời đại này, trải rộng ở các khu vực lớn của Trái Đất, các loại chức năng đơn giản như tìm kiếm tài liệu và ghi chép tài liệu, thậm chí có thể ở trên hệ thống tuyên bố treo giải thưởng vân vân...

Trình Hiểu đi đến quầy làm các thủ tục liên quan, sau khi ghi lại thân phận liền nhận lấy thẻ sử dụng. Cái chỗ này ngược lại có vài phần không khí như thư viện trong trí nhớ, lúc trước ở trong tòa thành có thể kiểm tra được tài liệu dược thảo cũng là bắt nguồn từ cái hệ thống khổng lồ này.

Tìm một nơi khá kín đáo, Trình Hiểu đem thẻ sử dụng cắm vào trong khe thẻ, nhập vào hai chữ "dị năng".

Kết quả tìm kiếm: Không.

Mắt hắn híp lại, ngón tay khẽ bấm, nhập vào: "Nhân loại tự do."

Kết quả tìm kiếm: Nhân loại sống ở bên ngoài tòa thành của dị tộc, có năng lực thích ứng hoàn cảnh khá mạnh, một số có ác cảm rất lớn đối với dị tộc.

Trình Hiểu hơi nhíu nhíu mày, tư liệu đơn giản như vậy hiển nhiên không thể thỏa mãn nhu cầu của mình.

Hắn lấy ra một tờ giấy nhỏ ố vàng từ trong túi, bên trên ngoại trừ những đường quanh co khúc khuỷu ra, góc bên phải hiện ra một cái ký hiệu kỳ quái, bên cạnh còn có mấy dòng chữ nhỏ như con kiến.

Hơi suy nghĩ một chút, đầu ngón tay lại nhập vào: " Thành Tự do."

Kết quả tìm kiếm: Là nơi cư trú lớn nhất của nhân loại tự do hiện nay, ở phía cực bắc của đại lục, không rõ vị trí cụ thể.

Phía cực bắc của đại lục? Trình Hiểu mím môi , ba lần tìm kiếm đã dùng hết, về chuyện thư thể (*) của dị tộc thì có thể biết được từ trong miệng của Lam, mà chuyện quan trọng nhất là dị năng lại vẫn không có manh mối gì.

(* thư thể: giống cái)

Về nhân loại tự do, Trình Hiểu khó tránh khỏi sẽ có vài phần hiếu kỳ, thế nhưng hiện nay quả thật còn có một vài chuyện chưa có thực lực đi làm, lực lượng vẫn là nắm giữ trong tay mình cho thỏa đáng, mặc dù là không xác định, hắn cũng chỉ có thể từ giữa rút ra quy luật của dị năng.

Đứng đợi ở trong đại sảnh một hồi mà Lam vẫn chưa về, thời gian này có chút lâu... Lẽ nào ba gã dị tộc kia rất khó đối phó?

Trình Hiểu đang định tới cửa xem lại thình lình phát hiện một đội thị vệ võ trang đầy đủ trực tiếp xông vào trong phòng tài liệu.

Mọi người không rõ chuyện gì xảy ra nên hoảng sợ né tránh, sau đó vẻ mặt khϊếp sợ nhìn về phía thanh niên bị đội thị vệ vây ở giữa kia... Đây là đội thị vệ lệ thuộc trực tiếp của Mộc đại nhân, lẽ nào người kia phạm phải chuyện lớn gì?

"Nhưng mà Mộc đại nhân cũng quá... Đây chính là ở phòng tư liệu đấy." Có người nhỏ giọng thì thầm, ở trường hợp công cộng là cấm dùng vũ lực.

Mặc dù là đội thị vệ lệ thuộc trực tiếp của Mộc Thanh, ngoài quyền lợi cũng không thể cùng cấp với đội hộ vệ của thành phố, làm việc dù sao cũng phải theo điều lệ, nếu không chẳng phải là giống với bọn quân phiệt độc tài ở trong lịch sử của Trái đất cổ sao.

"Câm miệng, ngươi không muốn sống à?" Bạn của hắn lập tức che miệng của người này lại, dùng khóe mắt ra hiệu nhìn về phía cửa chính.

Một gã nam tử mặc áo lụa trắng, tóc dài đen dày buông ở sau người, hai tròng mắt đen như mực thâm thúy sáng sủa, môi mỏng ửng đỏ, sống mũi cao ngất, trên mặt lại là một bộ dáng thản nhiên.

"Mộc đại nhân, ngài đây là. . ." Người phụ trách của phòng tư liệu đi lên trước, Trình Hiểu phát hiện tên dị tộc này hình như có hơi quen mắt, không phải chính là tên kiểm sát trưởng muốn ngăn cản mình lúc trước ở học viện đây sao... Mặc dù lúc đó không ngăn cản thành công.

"Các vị, thật xin lỗi vì đã quấy rầy." Người đàn ông khẽ mỉm cười, hướng về phía mọi người vuốt cằm nói, thanh âm của hắn dễ nghe giống như là nước suối chảy xuống từ trên núi cao, cộng thêm ý cười nhàn nhạt bên khóe miệng khiến hắn có vẻ vô cùng thanh tuấn xuất trần.

Đúng là rất có lễ phép, thế nhưng nếu như trước khi ngài bước vào có thể nói trước cho ta một tiếng thì càng tốt...

Liếc nhìn mấy người dân thường tuổi tác lớn bị sợ đến mức té ngã xuống đất, Tu ráng nhịn khóe miệng đang co rúm lại, lộ ra một bộ mặt tươi cười: " Không biết đại nhân đến đây là có chuyện gì?"

Mộc Thanh thu lại nụ cười, hơi hơi nhấc tay, ý bảo người hầu bên cạnh tiến lên giải thích, chính mình cũng đem tầm mắt nhìn về phía nhân loại bị đội thị vệ bao vây ở giữa. Lúc trước cũng không có đem hắn để vào mắt, cho nên cũng chỉ là nhanh chóng liếc mắt một cái liền đem lực chú ý dời đi, vẫn chưa nhìn cẩn thận.

Khuôn mặt nhưng thật ra không có vấn đề, vóc người cũng được nhưng lại không được coi là tuyệt sắc, nhân loại có dung mạo và vóc dáng như vậy ở trong phạm vi thế lực của mình có thể nói là chỗ nào cũng có, tùy tiện lấy ra vài tên nam nhân trong những người bị mình xử lý trước kia đều có thể đem tên nhân loại này đánh bại.

Làm sao Lam có thể coi trọng loại bình dân đê tiện này được... Lẽ nào chỉ là ham cái mới mẻ?

Mộc Thanh biết cá tính của tên dị tộc kia không phải như thế, thế nhưng muốn để hắn tin rằng Lam thích Trình Hiểu, đó là tuyệt đối không thể nào, khác biệt một trời một vực làm sao có thể xứng đôi được... Chính mình đúng là lo bò trắng răng sao?

Có điều đem tất cả khả năng có thể xảy ra đều bóp chết cũng là một loại tình thú trong lúc rảnh rỗi, Mộc Thanh đột nhiên cảm thấy hơi nhàm chán, hắn tốn công sức lớn như vậy, đi nhiều đường vòng như vậy, xếp đặt một ván cờ nhìn như vô cùng đơn giản thật ra lại rất khó phá giải, thậm chí không tiếc tính toán cả Phong vào bên trong... Sau khi rất vất vả mới đem Lam dẫn dắt rời đi, lại phát hiện đối thủ của mình thật ra khó coi như vậy, căn bản là không thể tạo được uy hϊếp gì.

Chính mình hao tâm tốn sức, lại phát hiện chỉ cần giơ một ngón tay là có thể đem đối phương bóp chết, cũng không phải cảm giác khiến người ta thấy sung sướиɠ gì.

"Người này tội ác tày trời, không chỉ có cấu kết với nhân loại tự do, cố gắng phá hoại nội bộ của thành phố, còn dám hạ độc vào trong nguồn nước, muốn mưu hại tất cả mọi người, kỳ tâm khả tru (ý đồ đen tối cần phải gϊếŧ)!" Người hầu tiến lên trước, âm thanh leng keng hữu lực, trong tay của hắn nắm một bình chất lỏng nhỏ, bên trong chứa gần nửa bình nước uống nhìn như sạch sẽ.

Hạ độc? Lông mi của Tu nhíu nhíu, "Xin lỗi, ngài nói là hạ độc ở trong nguồn nước, xin hỏi là chỉ..."

Nguồn nước của thành phố trung tâm là do trọng binh của Phong đại nhân canh gác, nơi đó đề phòng sâm nghiêm, đừng nói là nhân loại giống như Trình Hiểu, kể cả là mười tên dị tộc cũng không nhất định là có thể đến gần.

"Cũng không phải là nguồn nước chính của thành phố, mà là nguồn nước được bố trí riêng ở trong học viện ." Mộc Thanh thản nhiên giải thích, cũng phất tay khiến người hầu lui ra, phần còn lại do hắn đến giải thích sẽ càng có sức thuyết phục.

Không nghĩ tới người phụ trách an toàn hôm nay của phòng tư liệu là Tu, thủ lĩnh cấp dưới của Phong, nếu đổi là những tên dị tộc khác thì bây giờ mình đã có thể mang theo đầu của Trình Hiểu trở về.

Làm vật sưu tầm cũng được, thời gian dài Lam cũng sẽ dần lãng quên, cùng lắm là trong khoảng thời gian này có hơi chút tức giận, trừ thư thể trân quý như mình ra còn ai có thể xứng đôi với dị tộc ngon miệng như vậy chứ.

Ngẫm lại đều rất hưng phấn á... Mộc Thanh nhịn xuống xúc động muốn liếʍ liếʍ khóe miềng, đám người hầu ngay từ đầu còn cho là hắn sẽ chọn những tên nhân loại tuổi trẻ có tướng mạo giống loại như Trình Hiểu, sau lại phát hiện ra sự việc lại không phải là như vậy...

Nam nhân mà hắn chọn, hoặc là ánh mắt sắc bén, hoặc là vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, hoặc là độ dày đôi môi vừa đúng... Nếu như không phải là vì sợ bị nghi ngờ, hắn thực sự rất muốn tìm một tên dị tộc có khuôn mặt giống Lam đến để giải khát...

Đáng tiếc nếu là tìm mấy tên nhân loại còn có thể lấy cớ là dùng để thử thuốc, có chơi đùa đến mức thương tích khắp người cũng chẳng sao cả, nhưng nếu như thật sự tìm một dị tộc giống như Lam... Một khi bị Phong hoặc là bị những tên ở trong vị trí thượng tầng phát hiện mình có ý đồ như thế, cho dù là thư thể cũng sẽ không được tha thứ.

Bọn họ sẽ không cho phép dị tộc có địa vị như Lam trở thành đồ chơi của thư thể.

Nhưng đợi cho đến khi rơi vào tay mình, lại lén lút cho Lam dùng thuốc, thời gian dài tự nhiên sẽ được như ý... Chỉ cần yên lặng chờ đợi, đợi đến một khắc khi Lam và mình chính thức kết làm bạn lữ kia, khóe môi của Mộc Thanh hơi cong lên, yên lặng lộ ra một tia cười thản nhiên.

Tu lại nghĩ ánh mắt của đổi phương lúc này thoạt nhìn không quá thoải mái, thậm chí là... Có chút rợn cả tóc gáy.

"Nguồn nước của học viện? Nhưng hiện nay chỗ của ta vẫn chưa nhận được báo cáo liên quan nào..."

"Bởi vì đúng lúc phát hiện." Vẻ mặt của Mộc Thanh chính trực, rõ ràng nói, "Chai nước này chính là chứng cớ, hôm nay cố ý ở trước mặt mọi người đưa đến phòng tư liệu, ở đây hẳn là có hệ thống kiểm tra đo lường."

Hắn dừng một chút, ngắm nhìn bốn phía, có rất nhiều người đến phòng tư liệu tìm kiếm tin tức, cơ bản đều là tầng lớp trụ cột trong thành phố, dù sao đa số thời gian, chỉ có sau khi điền đầy bụng mới có nhu cầu trên mặt tinh thần.

Một số dị tộc và nhân loại có địa vị khá cao mà hắn bận tâm, ngày hôm nay cũng vừa vặn ở trong đó, chỉ cần ở trước mắt của bọn họ giải quyết việc này, sau này cho dù là Phong cũng không thể trách mắng mình được...

Mà bên Lam kia, có lẽ hắn cần tạm thời hạ thấp tư thái, tới cửa xin lỗi, nhưng mình... Cũng là vui vẻ chịu đựng.

Người hầu ở một bên không chờ Tu phản ứng, liền tay chân lanh lẹ đem chai nước đổ ra một chút, để vào trong dụng cụ kiểm tra, rất nhanh độc tính đã hiện ra, vừa xem liền biết độc tính có thể chết người.

Tu nhíu nhíu mày, " Mộc đại nhân, chỉ là một lọ nước..."

Mộc Thanh không vui nhìn lại, hơi nheo lại hai tròng mắt.

Tu ho khan một cái, vội vã tiếp tục nói: "Đương nhiên, không phải là ta đang hoài nghi kết luận của ngài, chỉ là... Tình huống điều tra này có yếu tố không xác định, không thể dựa vào một lọ nước độc liền định tội cho nhân loại này."

Điều quan trọng nhất là Phong đại nhân vừa mới thông báo cho mình, tên nhân loại gọi là Trình Hiểu này chính là bạn lữ của Lam đại nhân, giám sát thì được nhưng không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không chính mình sẽ chờ bị vặn gãy cổ đi...

Xem đi, cơ hội tới rồi, cái cổ bị gãy chính là chuyện trong tích tắc!

Trong lòng Tu lau một cái mồ hôi lạnh, nhất cử nhất động của Trình Hiểu ở trong học viện mình đều biết, ngoài trừ đánh Bạch một trận ra cũng không có chạy loạn chỗ nào, chứ đừng nói là chỗ nguồn nước... Nhân loại này có khi còn chẳng biết ở nơi nào!

Mộc Thanh lạnh lùng nhìn hắn, không có lên tiếng.

Dị tộc bình thường sẽ không ngỗ nghịch chính mình, chính là một nhân loại ti tiện mà thôi, hoàn toàn có thể giao cho mình mang về xét hỏi, chờ đến khi Lam hoặc là Phong chạy tới lại mang về một cái xác chết là được rồi... Nào có phiền phức giống như hiện tại, tên dị tộc gọi là Tu này lấy đâu ra lá gan đó?

Trình Hiểu đứng ở trong vòng vây, trong lòng thở dài, âm thầm bĩu môi, ngày hôm nay không tra được tài liệu, có thể nói không có bao nhiêu thu hoạch, mình đã không thế nào hài lòng, hiện tại lại còn xuất hiện một tên tìm chết... Mộc Thanh, bàn tay to đứng sau lưng của Bạch.

Món nợ của Lẫm hắn còn chưa có cơ hội tính, đối phương ngược lại tìm tới tận cửa... Lam chắc là bị dẫn dụ rời đi, thế nhưng loại nói xấu thấp kém như vậy làm sao có thể có tác dụng?

Rất nhanh, Trình Hiểu liền hiểu ý đồ của đối phương.

Người đàn ông liếc nhìn Tu đứng chặn ở trước mắt mình, thản nhiên nói rằng, "Trong túi của hắn còn có bản đồ liên quan đến chỗ ở lại của nhân loại tự do, lẽ nào những thứ này vẫn chưa thể nói lên sự thật sao."

Đương nhiên không thể nói lên cái gì, trong lòng của Tu hô, trong miệng lại một mực cung kính đáp: "Về nơi ở lại của nhân loại tự do, chúng ta cũng còn chưa điều tra rõ được địa điểm cụ thể, trên thị trường có rất nhiều bản đồ làm giả, vàng thau lẫn lộn, thế nhưng rất nhiều người... Cũng đều mua một tờ để chơi đùa một chút."

Ngụ ý chính là phần bản đồ này thật sự không nói lên được cái gì.

"Tấm bản đồ kia là thật." Ánh mắt của Mộc Thanh chuyển hướng mọi người, hơn nữa ở trên người vài tên dị tộc và nhân loại ánh mắt tỏa sáng dừng lại trong chốc lát, "Ta lấy danh dự ra đảm bảo, dùng tính mạng xin thề, trải qua điều tra, chỗ đánh dấu ở trên tờ bản đồ này đích thật là nơi cư trú của nhân loại tự do."

Lấy địa vị của Mộc Thanh, chuyện dùng danh dự và sinh mệnh để cam kết đương nhiên là có khả năng rất lớn là thật.

Những lời này giống hệt một quả bom nặng ký, mọi người trong phong tư liệu đều trầm mặc lại, thành Tự do... Đây là một nơi chỉ có trong lời đồn, hiện tại từ nghe đồn biến thành hiện thực, bất luận là xuất phát từ tò mò hay là xuất phát từ lợi ích, cái chỗ này đều phải tìm kiếm.

Phản ứng thứ nhất của Trình Hiểu chính là, ngọa tào(*), vận may đến, cái bản đồ này thế mà là đồ thật!

(*ngọa tào - nằm rãnh: có phiên âm gần giống với từ ngã thao, là một câu chửi.)

Phản ứng thứ hai, quả nhiên, bắt được hàng thật thì phải bỏ ra một cái giá cao á...

Mộc Thanh thản nhiên đưa mắt chuyển động ở trên người của Tu, nếu bản đồ là thật, vậy người cầm nó cũng sẽ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, bất luận là kết quả cuối cùng thế nào, cái tên nam nhân thông đồng với nhân loại tự do này đều không có khả năng toàn thân trở về.

Có mình ở, hắn cũng không sống được bao lâu, đầu tiên, trước hết là muốn để cho hắn đi vào chỗ thẩm vấn, ở nơi đó khắp nơi đều là nội ứng của mình, mặc dù là Phong với Lam cũng chưa chắc có thể tìm ra toàn bộ con cờ ần núp.

Chính mình tốn một phen công phu như thế, thậm chí không tiếc cống hiến ra tờ bản đồ trân quý này, có đáng giá hay không? Mộc Thanh xoa xoa chân mày, hắn nghĩ mình chịu thiệt, nhưng mà có thể thử đả thông con đường liên lạc với nhân loại tự do, nói không chừng là một cái cơ hội thu hoạch lợi ích...

Ít nhất không cần nói ra nguồn gốc tin tức của mình, việc xác định bản đồ thật hay giả và vẽ ra tấm bản đồ này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau...

Trình Hiểu là gián điệp của nhân loại tự do, không cẩn thận đã bị mình phát hiện mà thôi... Nếu không tấm bản đồ này tại sao lại bị chính mình lẽ ra không có quá nhiều lực lượng tìm được, đúng thật là không dễ mà giải thích... Âm thầm bồi dưỡng bộ đội là tuyệt đối không thể để lộ ra!

Mộc Thanh biết mình có dã tâm, một cái thư thể muốn bao trùm ở trên tất cả dị tộc , loại ý nghĩ này vốn sẽ không được cho phép.

"Ngươi nói ta là nhân loại tự do?" Trình Hiểu đem tấm bản đồ bị vo thành một cục trong túi móc ra, cẩn thận gấp lại, đây chính là hàng thật đó, không chừng trong vòng trăm dặm xung quanh cũng chỉ có độc một phần này, cũng không thể để cho chữ viết bên trên không nhìn thấy rõ.

"Đây là ngươi tự mình thừa nhận." Mộc Thanh thở dài, " Yên tâm, ta sẽ không xử tử ngươi, dù sao chưa đầu độc thành công, còn có cơ hội, chỉ là hy vọng ngươi có thể phối hợp điều tra với chúng ta."

Giọng nói bình tĩnh không gợn sóng, những cũng sẽ không khiến cho những người khác nghi ngờ, ánh mắt của nam nhân trong suốt sạch sẽ, khóe miệng cười nhẹ như có như không, khiến khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một tia nhu hòa.

"Được." Trình Hiểu gật đầu, hắn không có ý kiến gì, chỉ là tiện thể cảm nhận tình huống dị năng của mình.

Nhân loại tự do? Thật là một danh từ rất tốt.

Trên thực tế, tất cả mọi người cũng chẳng quan tâm đến lời nói của Trình Hiểu, bọn họ đã bắt đầu xì xào bàn tán, về phần độ chân thật của tấm bản đồ này... Nếu như là sự thật, như vậy tên thanh niên kia có phải thật sự là gián điệp do nhân loại tự do đặt vào trong thành phố hay không, cùng với chuyện hạ độc vào trong nguồn nước, cũng là có lý do và căn cứ...

Mộc Thanh tính tính thời gian, phỏng chừng Lam cũng đã phát hiện và lập tức chạy về, hắn vẫn là kết thúc sớm một chút để ngừa nảy sinh biến cố thì tốt hơn...

Giống như tên ngu ngốc Ninh Ân kia, trước đây rõ ràng có rất nhiều cơ hội có thể gϊếŧ chết Trình Hiểu, lại cứ thích phải nhiều nhìn đến bộ dạng thê thảm không ngừng của đối phương, cho tới cuối cùng gieo gió gặt bão, bị một quân cờ hại ngược, còn không phải chỉ có thể biến thành người thuốc của chính mình.

"Mang đi." Mộc Thanh nhìn chằm chằm Tu một cái, đối phương nhất thời cũng không có lý do gì để ngăn cản, dù sao chuyện của thành Tự do cũng không phải là một tin đồn có thể che dấu...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ tinh hối ném một viên địa lôi

Cảm tạ hoa rơi thanh nguyệt ném một viên địa lôi

Sao sao thân môn ~ còn đang đi công tác. . . orz, đêm nay 4K, ngày mai phỏng chừng muốn 12 điểm tài năng canh tân, song càng. . . 【 hổ thẹn kiểm 】