Chương 52: Áp chế

Chương 52: Áp chế

(*Áp chế: cũng có nghĩa là đè xuống)

Tác giả: Phong Hưởng Vân Tri Đạo

CV: QT

Editor: Sev (aka Phong Khinh Trần)

Chương nóng hổi vừa thổi vừa ra lò đây. ╮(╯▽╰)╭

"Nội dung huyết thư dán ở trên cửa thành." Giọng nói của Lam trầm ổn, dường như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.

Xem hắn quang minh chính đại dường nào này...

"Tối hôm qua ngươi đi ra ngoài." Trình Hiểu híp mắt, giọng điệu khẳng định, tầm mắt như có như không đánh giá áo khoác của đối phương, mặt trên không nhiễm một chút máu nào.

Dị tộc hơi nhíu mày, đạm thanh nói: "Đi săn."

Trình Hiểu khinh bỉ liếc nhìn đống vẩy cá còn chưa dọn dẹp.

Lam nghĩ nhân loại này chắc là không biết giá trị và số lượng bích cá còn sót lại.

"Ngươi ra tay?" Trình Hiểu giọng nói bình thản, hắn còn không quá chắc chắn.

"Ừ." Dị tộc bình tĩnh cho ra một chữ.

Trình Hiểu thật ra là muốn nghe giải thích càng cặn kẽ hơn...

"Ngươi ở trong thành thị... Có người quen?" Hắn châm chước nói ra suy đoán của mình, Trình Hiểu sẽ không hy vọng xa vời dị tộc có thể tự giác chủ động khai báo.

Lam chỉ trầm mặc chốc lát, "Có."

Trình Hiểu im lặng nhìn về phía mỗ tên dị tộc tiếc chữ như vàng, đối phương đang dùng đôi mắt lợi hại nhìn mình, hắn dừng một chút, "... Ta rất hài lòng."

Lam thu hồi ánh mắt, mặt không đổi sắc.

Cho nên dị tộc là có quan hệ, Trình Hiểu sờ sờ cằm, âm thầm hạ cái kết luận sơ bộ.

Có thể đem Bạch đẩy ngã, lại thuận tiện đâm Mộc Thanh một đao, bây giờ còn có thể sống mà chạy nhảy loạn đi bắt cá, mà không cần trốn đi ẩn núp... Xem ra quan hệ này còn rất cứng rắn.

Buổi tối khi trở về, có người nói ra một ít tình báo nhỏ ban ngày nghe được, trong đó có một chuyện bí mật trong lúc vô ý nghe được khiến mọi người rất là kinh ngạc.

Thì ra Mộc đại nhân cũng không phải nhân loại thuần túy... Không, phải nói, hắn căn bản cũng không phải là nhân loại.

Độ đáng tin của câu nói này còn chờ cân nhắc, vì tên nhân loại nói bậy kia sau mấy phút, cũng bị vệ binh tuần tra trực tiếp kéo đi...

Tình huống cụ thể hơn bọn chúng cũng không nghe được thêm điều gì, nhưng là lại bị cảnh cáo nói ở trong thành phố trung tâm, tất cả đều phải đối đãi với Mộc đại nhân là nhân loại, không được tuyên truyền lung tung tin đồn như vậy, để tránh đánh lừa dư luận.

"Xem ra, tên Mộc đại nhân kia đúng là dị tộc." An Vân cùng ý kiến của những người khác nhất trí, dị tộc có ngoại hình giống như nhân loại như vậy, hắn cũng không phải là chưa từng nghe qua.

Chỉ là dưới tình hình chung, đúng là rất ít thấy được, cơ bản đều là bị các thành phố bảo vệ lại một cách hoàn hảo, ngăn chặn khả năng tiết lộ bất cứ tin tức gì... Tình huống giống như Mộc Thanh công khai xuất hiện ở trước mắt mọi người như vậy, thực sự hiếm thấy.

"Dị tộc cũng chia ra thành tộc loại khác nhau?" Trình Hiểu đáy mắt xẹt qua vài phần kinh ngạc, hắn cho rằng dị tộc đều là một chủng tộc.

Nhưng nghĩ tới đối phương ở trước khi đi tới Trái Đất, bọn chúng nhất định có đối tượng sinh nở thích hợp nhất, thân phận của Mộc Thanh, liền không cần nói cũng có thể biết.

Tồn tại như vậy, chắc chắn vô cùng trân quý, Mộc Thanh chịu xuất đầu lộ diện, chắc phải có suy nghĩ của hắn, Trình Hiểu tựa ở bên cửa sổ, thành phố hôm nay, sẽ càng huyên náo, phía sau Bạch, chính là Mộc Thanh đứng sao...

Tầng hình tượng tốt đẹp chế tạo tỉ mỉ này, lại bị Lam trực tiếp lột xuống dưới như vậy, thật sự là có chút... Khiến lòng người vui vẻ.

Trình Hiểu nheo mắt lại, loại hành vi này của dị tộc, khiến trong lòng hắn ngược lại là có vài phần sung sướиɠ, tuy rằng không thể trực tiếp tự tay đâm tên Bạch kia, nhưng cuối cùng là ra khẩu khí.

Hắn quyết định cùng Lẫm phổ cập một ít tri thức liên quan, để ngừa sau này ngốc hồ hồ đã bị người lừa đi bán, lần nàymay mà có Khí đi theo, kéo dài một hồi, mới để cho hắn kịp phá cửa mà vào.

Lẫm nghiêm trang bị Trình Hiểu kéo đến trong lòng, hắn nhìn đôi môi hơi mỏng hé ra hợp lại của nhân loại, lời nói ra... Lẫm bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thần sắc đoan chính.

Nhân loại cho là hắn không biết?

"Một lát sẽ đi xem Khí đi." Trình Hiểu quan sát vẻ mặt của đứa trẻ, nghĩ đối phương hẳn là đem lời của mình nghe lọt được, Khí bị thương tổn tới chỗ yếu hại, ngoại thương ở nơi đó không giống với địa phương khác, tốc độ khôi phục tương đối chậm chạp.

Về tình về lý, mình hẳn là nên đi xem một chút.

"... Được." Đáy mắt Lẫm xẹt qua hình ảnh lúc trước, tên Khí kia, ở một khắc cuối cùng, tay lặng lẽ từ trên cổ của tên dị tộc kia vòng qua...

Thế nhưng trong nháy mắt lúc cửa bị mở ra, mọi người nhìn thấy đó là niên thiếu vô lực giãy dụa, tay đều không thể nâng dậy, chỉ có thể không ngừng cào mặt đất.

Đứa trẻ cúi đầu, có một số việc, vẫn là không cần nói cho nhân loại biết.

"Khí, hôm nay vết thương có khá hơn chút nào không?" Sau khi Trình Hiểu cùng An Vân chào hỏi xong, liền đem lực chú ý tập trung lên trên người của ấu tể nằm ở trên giường.

Chỉ là một đứa trẻ choai choai mà thôi, ngược lại lại rất dũng cảm, Trình Hiểu thầm nghĩ.

"Tốt hơn nhiều, cảm ơn." Khí hai tay chống ở sau lưng, tựa hồ có chút cố sức ngồi dậy, rất lễ phép hướng Trình Hiểu cười cười.

Một ngụm răng trắng, Lẫm nhìn hắn một cái, hơi nhíu mày, tốc độ tự lành ở cổ của dị tộc quả thực là tương đối chậm, nhưng... Thanh âm của Khí, cũng không giống như là chỗ cổ họng có thương tích.

Một chút khác biệt loại này, chỉ có cùng là dị tộc, có kinh nghiệm bị thương nhất định mới có thể nhận ra.

Trình Hiểu nhíu nhíu mày, đem đứa trẻ đỡ lấy, khiến hắn tựa ở đầu giường, lấy ra canh cá Bích lúc trước đã lưu trữ tốt, không nhiều lắm, một chén nhỏ, thế nhưng dị tộc nói cho hắn biết, thứ này để cấp cho ấu tể khôi phục vết thương, chỉ vậy là đủ rồi.

Cho nên một nồi lớn kia, kỳ thật mình ăn đều là lãng phí sao, Trình Hiểu nghĩ tới đây, không khỏi âm thầm rút trừu khóe miệng.

Ăn một bữa cơm trưa dinh dưỡng quá nhiều, ở trong mạt thế, thật sự là hiện tượng khó được.

Thế nhưng loại cá này không thể để lâu, nhìn bộ dạng của Lam, nó thậm chí không thể gặp được ánh sáng...

"Cá Bích?" Khí có chút kinh ngạc tiếp nhận chén nhỏ, hắn không nghĩ tới nhân loại này còn có thể mang thức ăn cho mình.

Thứ mùi này... Tiểu hài tử hơi nghiêng đầu một chút, hồ nghi nhìn về phía Trình Hiểu, cá Bích cũng không phải là loại cá bất cứ hồ nước nào cũng có thể lớn lên, chứ đừng nói chi là số lượng của nó rất là ít ỏi.

Bên trong bát canh còn nổi mấy khối nấm trắng... Loại tổ hợp tuyệt hảo này, giá trị ngàn vàng.

"Ăn đi, là Lam mang về." Trình Hiểu nhận ra được ánh mắt của đối phương, cười nhẹ nói, nhưng mà hắn trái lại không nghĩ tới, Khí lại nhận ra.

Hay là ở trong dị tộc, đây là thực vật phổ biến rát nhiều người biết...

Tên dị tộc thân hình cao to kia sao, Khí gật đầu, che giấu ám quang trong mắt xuống, bắt đầu từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ ăn canh.

Lúc Phong bước vào đại sảnh, dọc theo đường đi nghe được đủ loại lời đồn, chuyện lần này, rất có loại xu thế không thể cứu vãn.

Hi sinh một cái Bạch, cũng không có bao nhiêu quan trọng, Phong ngay từ đầu cũng không có ý định bảo trụ hắn, thế nhưng hiện tại không ngờ lại có thể đem Mộc Thanh liên lụy vào... Đến tột cùng là ai ở sau lưng trợ giúp?

Không cần nói cũng biết!

Mộc Thanh vẫn giống như mọi khi, ngồi ở ghế chủ vị, một thân tố y, tóc dài giống như tơ lụa khoác ở sau người.

"Sự việc ngươi đều biết?" Phong khẽ nhíu mày, mặc dù là câu hỏi, nhưng trong lòng hắn thì khẳng định Mộc Thanh đã chiếm được tin tức trực tiếp.

Thế nhưng giữa hai hàng lông mày của đối phương không hề có vẻ lo lắng, dường như mọi việc cũng không đáng lo.

Thấy Phong đi đến, Mộc Thanh liền đứng dậy khoát tay, cho đám người hầu lui ra một bên, thuận tiện sai người bưng lên cho Phong một chén trà.

"Dược trà hôm nay mới cống lên, mùi vị không tệ, thử xem." Trong lúc giơ tay nhấc chân nam nhân mang theo một loại trấn tĩnh tự nhiên, cũng không lộ ra một chút bối rối nào, khóe miệng thậm chí còn hàm chứa một tia cười như ẩn như hiện.

Người hầu tâm phúc đem trà đặt đến trước mặt của Phong đại nhân, liền lập tức lui xuống nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh một cái.

Sáng nay, trong phòng Mộc đại nhân, hắn chính là đã vụиɠ ŧяộʍ quét ra những mảnh vụn vương đầy đất, trong đó có một bộ đồ uống trà đại nhân đã từng rất yêu thích...

Cùng với, ba cỗ thi thể của nhân loại tuổi còn trẻ.

Trần trùng trục, đầy vết bầm cùng vết máu, hắn chỉ là nhìn thoáng qua, lại nhìn mà phát hoảng̣.

Không biết Phong đại nhân có biết chuyện này hay không. . . Người hầu không dám tự ý suy đoán, bước nhanh rời đi.

Phong trầm mặc không nói, ngẩng đầu nhìn Mộc Thanh một cái, cầm lấy chén trà, uống một hơi cạn sạch.

Đúng là dược trà cao cấp, hơi nóng rất nhanh từ dưới bụng chậm rãi dâng lên.

"Ngươi ngược lại vẫn thoải mái."

"Ta vốn vô tội, cần gì phải lo sợ không đâu chứ?"

Nam nhân cười chậm rãi đi tới, tự mình cầm lấy ấm nhỏ cho dị tộc rót đầy chén trà.

Phong nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cử động đối phương chưa bao giờ từng làm này, đem chân tướng chuyện này ở trong bụng nhiều lần tiêu hóa một hồi, nửa ngày, mới phun ra một câu, "Nhân ngôn đáng sợ."

(*nhân ngôn: Lời bàn tán của mọi người.)

Bạch tuy rằng không phải là do Mộc Thanh gϊếŧ, nhưng là chuyện này đã ồn ào thành như vậy, truy cứu nguồn gốc cũng không lừa gạt được bao nhiêu người, nhất là những dị tộc nắm quyền này.

"Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc.(*)" Nam nhân cười nhạt, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, từng câu từng chữ, leng keng hữu lực.

(* Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc : Nghĩa là Bản thân nếu là người trong sạch, cho dù hắn không làm giải thích làm sáng tỏ, hắn cũng vẫn là người trong sạch; mà bản thân là người xấu, cho dù hắn đối chuyện xấu mình làm mọi cách chống chế, bản chất của hắn vẫn là một người xấu.)

Động tác trên tay lại không dừng lại chút nào, đem một chén dược trà hương thơm khắp nơi giơ lên đến trước mặt của Phong.

Ngón tay thon dài, khuôn mặt tuấn dật, hai tròng mắt đen thẳm giống như mực... Trà thơm người đẹp, không phải chỉ có một tên dị tộc từng khen ngợi mình như vậy, Mộc Thanh cười nhạt nhìn về phía dị tộc trước mắt.

"Nếm thử xem tay nghề của ta đi."

"Là Lam làm."

Phong không có nhận lấy chén trà, hắn ngước mắt nhìn nam nhân, giọng nói trầm thấp.

Ầm!

Chén trà tinh xảo do thợ khéo làm ra bị hung hăng đập xuống đất, mảnh vụn màu xanh nhạt hỗn tạp với nước trà, bắn đầy đất, bừa bãi không chịu nổi.

Ở mạt thế, sản phẩm thủ công tinh xảo chính là vô cùng đắt tiền, dù sao phải ở dưới tiền đề là có cơm ăn no, thì mới có người nguyện ý đi nghiên cứu và chế tác, những thành phẩm khó được này, cũng đều chỉ cống nạp cho cư dân thượng tầng không lo cơm áo trong thành phố trung tâm.

"Không có khả năng!"

Hai tay Mộc Thanh chống trên bàn, nghiêng người một chút về phía trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong, ánh mắt lợi hại.

"Hắn sẽ không chống đối ta."

Giọng nói chém đinh chặt sắt, không thể nghi ngờ.

Đáy mắt của Phong rất nhanh xẹt qua một tia ám sắc không thể nhận ra, nháy mắt liền biến mất, hắn đối với lời nói của Mộc Thanh cũng từ chối cho ý kiến.

"... Chỉ hy vọng như thế."

Không có tránh né ánh mắt của nam nhân, dị tộc đem mảnh vụn bên chân đá văng ra, đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại tựa hồ là đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn hơi nghiêng người, thấy nam nhân đang cau mày nhìn mình.

"Chuyện này, ta sẽ đè xuống."

Mộc Thanh đạt được câu trả lời mình muốn, thế này mới thu hồi ánh mắt, sắc mặt lại khôi phục nhu hòa như trước, hắn khẽ gật đầu, "Thật sự là làm phiền ngươi."

"Khỏi cần."

Mộc Thanh nhìn bóng lưng của Phong càng lúc càng xa, cười nhẹ nơi khóe miệng duy trì đến vô cùng miễn cưỡng, âm trầm trong mắt từ từ không kềm chế được, Lam sao, hắn lại dám ra tay... Hắn làm sao lại dám!

Ở trong nháy mắt bước ra cửa chính kia, Phong mơ hồ nghe thấy nam nhân phía sau cho gọi người hầu, để cho bọn họ lại đi tìm vài tên thanh niên nhân loại phù hợp yêu cầu... Nửa đêm, đưa vào trong phủ.

Phong đôi mắt chợt âm trầm xuống, dường như gió cuốn vân dũng vậy, cũng chợt hiện rồi biến mất.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sao sao thân môn... * được rồi, hiện tại mới phát lên được orz, địa lôi ngày mai viết lên ~