Chương 50: Buổi tối

Chương 50: Buổi tối

Sau khi xác nhận nhân loại trong ngực không bị những thương tổn khác, thân thể của ấu tể cũng không còn đáng lo, Lam hướng Kinh gật đầu một cái.

Dị tộc một tay lấy Khí đang nằm ở trên giường ôm lấy, bởi vì vết thương ở cổ, thiếu niên vẫn không thể thẳng lưng đi lại.

Trị liệu vết thương chỗ trí mạng là rất quan trọng, có dị tộc trưởng thành ở bên cạnh, người nào cũng không muốn tiết kiệm chút thời gian khôi phục ấy, sau khi trở về còn muốn hảo hảo nghỉ ngơi một đêm.

"Đi thôi." Lam đẩy cửa ra, không nhìn nhóm quan kiểm sát của học viện đứng ở xung quanh, đôi mắt lãnh duệ chỉ là nhìn Tu một cái.

Lẫm liệt ý đập vào mặt!

Tu không để ý tới Tống Thời nằm dưới đất, cắn răng, bất chấp khó khăn, kiên trì đến cùng ngăn ở phía trước, "Nếu đây là mệnh lệnh của Mộc đại nhân, các ngươi còn cần đợi sau khi ta báo cáo xong, mới được phép rời đi."

Tay của hắn chỉ là giả vờ, thực tế đã hơi nghiêng người nhường đường, nếu như tên dị tộc tên là Lam này muốn mạnh mẽ rời đi, hắn nhất định là sẽ không ngu ngốc mà cùng đối phương động thủ, dù sao hắn đối với việc làm bao cát không có hứng thú.

Hơn nữa. . . Đám dị tộc bên cạnh kia, cũng không đứng ở khoảng cách xa hơn mấy cánh tay, có lẽ là thấy bọn hộ về nằm xuống đầy đất này đầy đất. . . Thật không biết dị tộc đến từ nông thôn làm sao có thể lợi hại như vậy.

Hay là. . . Vị dị tộc này cũng không phải lớn lên từ nông thôn? Tu âm thầm đánh giá thân thủ của Lam, ở trước khi tra được lai lịch của đối phương, dĩ nhiền còn không dễ chọc.

Lam nhíu mày, không nói một lời, lãnh ý trong mắt cũng càng ngày càng thâm trầm.

Trình Hiểu âm thầm bĩu môi, nếu thật muốn ngăn bọn họ lại, cần gì phải đứng xa như vậy, thế nhưng nếu việc đã đến nước này, trước tiên còn là đảm bảo có thể rời đi lại nói.

Ai biết sau Tống Thời, còn có thể có nanh vuốt khác qua đây hay không.

"Bọn trẻ bị thương ở học viện, chúng ta không quá yên tâm." Trình Hiểu cười như không cười nhìn Tu, "Có việc có thể đến khu ở tạm, ở trước lễ trưởng thành, chúng ta hẳn là vẫn sẽ ở nơi đó."

Bị thương ở học viện, đương nhiên sẽ không lại tin tưởng vào trị an ở nơi này, nhân loại đưa ra yêu cầu như vậy, không có gì quá đáng.

Lại dây dưa vậy nhất định chính là có vấn đề, ví như là cái tên Tống Thời ngu ngốc kia, nếu không phải là đóng cửa, hắn thực sự là chỉ sợ chuyện này nháo không đủ lớn sao. . . Tu rất quả quyết nhún vai, dời đi vài bước.

"Khụ khụ, đương nhiên, các ngươi cũng có thể ở khu ở tạm chờ thông báo, đến lúc đó còn hy vọng có thể phối hợp điều tra."

"Sẽ." Trình Hiểu cười cười, khóe miệng lại hiện lên một tia lãnh ý.

Tu đương nhiên sẽ không tin tưởng, hắn miễn cưỡng xả ra một nụ cười, nhìn theo mấy người rời đi, thân là thuộc hạ của Phong đại nhân, có một số việc, hắn cũng không quản được.

Loại tình huống hiện tại này, đương nhiên là không thể đến phòng tư liệu nữa, vì tránh cho ở trên đường đυ.ng tới những phiền phức khác, mọi người dọc theo đường lớn về tới khu ở tạm, sau khi Kinh cùng mọi người giải thích những chuyện đã xảy ra, liền cau mày, đi tới căn phòng của Lam.

Lẫm và Khí ở trong căn phòng nhỏ tiếp tục nghỉ ngơi, ấu tể vẫn là phải bảo đảm đi ngủ đầy đủ, để có thể khôi phục vết thương nhanh hơn.

"Chúng ta cứ đi về như vậy, chuyện sau này, sợ rằng không dễ làm."

Thế lực ở thành phố trung tâm phân chia rắc rối phức tạp, mấy vị ở địa vị cao cũng không thay đổi, Mộc đại nhân, hiển nhiên không phải là đối tượng bọn họ có thể trêu chọc nổi, hành động trả thù chắc chắn sẽ đến rất nhanh.

"Tạm thời không sao." Lam thoạt nhìn cũng không lo lắng đối phương sẽ có động tác gì, mà là giao cho Kinh tạm thời đi làm theo an bài trước kia, ấu tể tiếp tục tham gia lễ trưởng thành, thế nhưng sẽ để dị tộc trưởng thành tăng mạnh phòng vệ.

Kinh gật đầu, không nghi ngờ chút nào liền đi.

Trình Hiểu không khỏi có vài phần kinh ngạc, Lam chỉ là một tiểu binh trong quân đội của tòa thành mà thôi, trong ấn tượng, tên dị tộc này nhiều lắm chỉ là cái tiểu đội trưởng, lẽ nào ở bên thành thị trung tâm này, còn quan hệ quen biết?

Ánh mắt nhìn về phía Lam trở nên nghiêm túc một ít, có thể, những điều mình biết, cũng không nhất định chính là toàn bộ sự thực, ít nhất hắn còn chưa từng thấy qua Lam thua ở trong bất kỳ cuộc chiến đấu nào.

"Chuyện gì?" Lam quay đầu lại, phát hiện ánh mắt của nhân loại nhìn mình có chút không giống bình thường.

Kỳ thật ta chỉ là đang tưởng tượng ngươi có phải quan nhị đại (*) giấu ở dân gian hay không. . . Trình Hiểu nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá bạn lữ của mình, thân hình cao to, khuôn mặt anh tuấn, thân thủ mạnh mẽ. . .

(*quan nhị đại: giống như phú nhị đại, là con của người có chức vị to trong quan trường.)

Hình như thỏa mãn rất nhiều hạng điều kiện a.

( =,.= Sao giống như Hiểu ca đang khoe trung khuyển công nhà mình thế? )

"Chuyện tình của Lẫm, ngươi dự định xử lý như thế nào?"

Đuôi lông mày của Trình Hiểu nhẹ nhàng hướng lên trên, sau khi mới vừa trút giận xong, trong con ngươi vẫn có một tia lãnh duệ như trước, lần này hắn đúng là tức giận đến lợi hại, đối phương thoạt nhìn vẻ mặt đứng đắn, lại có thể ra tay với Lẫm!

Tạm thời không sao trong miệng dị tộc, là có ý gì, thoát được nhất thời cũng không được, lúc cần đối mặt cuối cũng vẫn cần đi đối mặt, biết trong lòng Lam tính thế nào, mình cũng có thể chuẩn bị tốt, tiết kiệm lúc lén hành động lại xuất hiện hiểu lầm không cần thiết.

Trình Hiểu một bên hỏi, một bên ôm cánh tay suy nghĩ.

Trong lòng Lam biết nguyên nhân tức giận của Trình Hiểu. Từ sau khi tính tình của nhân loại thay đổi, liền rất ít khi nhìn thấy hắn có biểu tình sinh động như vậy, phần lớn thời gian, Trình Hiểu hình như cũng xuất phát từ trong một loại trạng thái đề phòng.

Dựa lại gần chút, ngón tay nhẹ nhàng xoa mi tâm còn chưa giãn ra của nhân loại, Lam tới gần bên tai Trình Hiểu, thanh âm trầm thấp mà có nhiều từ tính vang lên.

"Chắc chắn cho ngươi hài lòng." Giọng nói trầm ổn mà kiên định.

Trình Hiểu không nhịn được nháy mắt một cái, nhiệt khí thuận theo vành tai lướt nhẹ qua gương mặt, Lam lúc nào nhích lại gần!

Sẽ để cho mình hài lòng. . . Là đến trình độ nào đây? Trình Hiểu càng ngày càng cảm thấy tò mò, vành tai lại bất thình lình bị Lam ngậm vào.

Tế bào nhạy cảm trong nháy mắt sống lên, chờ một chút, bây giờ không phải là nên nói một chút trình tự kế tiếp, lại tìm hiểu gia cảnh lẫn nhau của mỗi người sao. . .

Trình Hiểu im lặng, dị tộc đây là một chút cũng không thiếu kỳ thân thủ của mình, một chút cũng không hiếu kỳ sao?

Nhưng hắn rất tò mò phương thức xử lý kế tiếp của đối phương a!

"Ngô. . ."

Tay của dị tộc đặt ở sau lưng Trình Hiểu, đi xuống vị trí dưới lưng, dùng sức bóp nhẹ hai cái.

Phía sau chính là giường. . . Trình Hiểu ở trong một cái chớp mắt khi ngã xuống, quyết định sau này tuyệt đối không nên cùng dị tộc ở trong phòng ngủ bàn bạc chính sự!

Bị giằng co mấy vòng, nhân loại ngủ đến rất trầm, có lẽ là xuất phát từ nguyên nhân ánh sáng, lông mi rũ xuống tạo ra một mảnh bóng tối màu xanh nhạt, hấp thu những chất lỏng kia tuy rằng có thể bổ sung thể lực, thế nhưng cũng cần tiêu hao lực tinh thần nhất định.

Lam hôn tán của thanh niên một cái, sẽ vì ấu tể mà cùng một tên dị tộc trưởng thành động thủ, giữa lời nói tiến lui có độ, đúng thật có đảm có mưu, thân thủ cũng rất tốt.

Đầu ngón tay của hắn xẹt qua bên hông của Trình Hiểu, thoáng dừng lại một hồi, liền đem chăn chậm rãi kéo lên.

Lam đứng dậy phủ thêm áo khoác ngoài, đẩy ra cửa sổ trong sảnh, gió đêm khiến người thoải mái, chiến đao sắc bén để ngang bên hông, dị tộc từ trên cửa sổ cao hơn mười tầng lưu loát nhảy xuống, bóng lưng nghiêng dài biến mất ở trong bóng đêm mịt mờ.

Mấy tên thủ vệ phụng lệnh của Mộc đại nhân canh giữ ở trước khu ở tạm đánh cái ngáp, tối nay không có việc gì, không biết mấy người ở bên trong, ngày mai có còn đường sống hay không.

"Còn có thể ngủ được, đầu óc của bọn người kia bị hỏng rồi hay sao?" Một gã dị tộc không chút để ý ngồi xổm trên một tảng đá, bọn họ là hộ vệ được chuyên môn huấn luyện ra, dùng để giám thị đám bình dân này, đúng thật là dùng dao mổ trâu gϊếŧ gà.

"Ai biết được. . ." Đồng bọn của hắn nhìn một chút lâu phòng của khu ở tạm, một mảnh đen nhánh, nhưng mà nếu là có nhân đi ra, nhất định là không thể trốn thoát ánh mắt của bọn họ.

Mệnh lệnh của Mộc đại nhân, ai cũng không dám vi phạm, trước kia có mấy tên sinh ra nghi ngờ với Mộc đại nhân, cũng đều không có kết quả tốt, mà dám can đảm công khai đối đầu với Mộc đại nhân như vậy. . . Thực sự không biết đám nhân loại và dị tộc này là nghĩ như thế nào.

Tác giả có lời muốn nói: Sao sao thân môn ~ bởi võng hiệt rất tạp, địa lôi ngày mai viết lên ~ [ che mặt 】

PS: Ngày hôm nay tương đối ngắn nhỏ. . . [ rón ra rón rén bỏ chạy kiểm 】