Chương 41: Bị thương

Chương 41: Bị thương





Màn đêm lặng lẽ buông xuống, theo gió lạnh không ngừng kéo tới, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống dưới không độ, hoàn cảnh môi trường ác liệt khiến cho rất nhiều động vật đều tiến vào trạng thái ngủ say, chỉ có một số ít sinh mệnh có thể kháng cự lại giá lạnh và gió mạnh mới kiên trì đi săn được.

Không thụ (* không thụ là cây rỗng ở bên trong) là một loại thực vật to lớn vô cùng biến dị, thân chính của cây thậm chí to lớn giống như một căn phòng ốc vậy, lá của nó to mà dày đặc, cành lá rất ít, trung ương của thân cây cũng không có ruột, khô ráo mà lại vững chắc.

Đây là thực vật biến dị dị tộc và nhân loại đều hết sức vui vẻ gặp phải khi đi lữ hành đường dài, bởi vì cành của không thụ đều tập trung ở trên đỉnh cây cao hơn mười mấy thước, các loại sinh vật dựa vào bắt những loại chim bay làm thức ăn, trái lại sẽ không đối với sinh vật đi ngang qua dưới tàng cây tạo thành chút uy hϊếp nào.

Sau khi đội ngũ của tòa thành chống lại gió lạnh đi tiếp hai tiếng đồng hồ, gặp được một gốc cây không thụ chưa bị chiếm giữ.

Trình Hiểu bị áo khoác màu đen bao vây đến chặt chẽ kín kẽ, chỉ lộ ra hai con mắt, hắn từ trong ngực của Lam ngẩng đầu lên, nhìn về phía gốc cây đại thụ che trời này, đêm khuya đen như mực, căn bản không thấy rõ ngọn cây, chỉ có thể hơi nghe được tiếng của cành cây lay động ở trên đỉnh.

Mấy tên dị tộc ở trên cây khô xé ra một cái khẩu, khiến cho những thành viên còn lại lần lượt đi vào.

Trình Hiểu nhìn chỗ miệng kia một chút, một tia sợi sờ lên vô cùng mềm dẻo, từ trình độ dị tộc cố sức xé ra đến xem, cái động cây này đích xác rất vững chắc.

Lam ôm Trình Hiểu tiến vào bên trong thân cây, hôm nay cũng không phải phiên trực ban của hắn, nhưng là bởi vì e ngại có mãnh thú đuổi tới, Lam vẫn là cùng mấy tên dị tộc phụ trách gác đêm cùng nhau, ở xung quanh không thụ tìm kiếm nơi dừng chân, lấy thể trạng cường hãn của dị tộc, cũng không phải là vô cùng sợ lạnh như vậy.

Lẫm ngồi vào bên người của Trình Hiểu, lấy ra rễ cây dại đã nướng xong trong cái bọc, đồ ăn đã lạnh mất ăn vô cùng khô cứng, thế nhưng ở bên trong động cây cũng không thích hợp nấu ăn, khói đặc sẽ khiến nhân loại hít thở không thông... Nhóm dị tộc cũng chỉ là đốt sáng lên một ít nến mỡ dầu mang theo người, dùng để chiếu sáng.

Trình Hiểu buông lỏng áo khoác bao quá chặt chẽ một chút, hắn cũng không cảm thấy lạnh như vậy, hơn nữa nhiệt độ bên trong thân cây so với bên ngoài cũng cao hơn mấy độ.

Hắn tựa vào một khối vách cây hơi nhô ra, chà xát lòng bàn tay cứng ngắc, một khối rễ cây dại bị đưa tới trước mặt.

Lẫm thấy mẫu phụ nhận lấy thức ăn, hắn liền bắt đầu cúi xuống ăn thịt khô được phân chia của mình, dư quang của khóe mắt cũng chú ý tới bên cạnh mẫu phụ còn có một con ấu tể khác.

Một dị tộc chưa trưởng thành cùng tuổi với mình, là Khí... Lẫm nhận ra tên ấu tể dị tộc này, nhưng trong ngày thường đối phương rất ít xuất hiện ở trước mặt bọn hắn.

" Ai, Lẫm, tại sao hắn lại ở chỗ này?" Dung ngậm một mảnh thịt khô vây lại, An Vân đang giúp Kinh bố trí ổn thoả dị tộc và nhân loại bị thương, thuận tiện gọi hắn tới nhìn Trình Hiểu một chút xem có bị thương không, cũng đưa chút thuốc viên cầm máu qua đây.

Cho dù không có bị thương, giữ lại dự phòng cũng tốt, những thuốc viên này cũng là một trong những vật phẩm mà khu nghỉ ngơi bên kia bồi thường, hiện tại vừa vặn phái lên công dụng.

" Không rõ ràng lắm." Lẫm tiếp tục nuốt thịt khô, tuy rằng cứng rắn đến khó mà nuốt xuống, nhưng đối với dị tộc mà nói, không tính là cái gì.

Dung sờ sờ đầu của mình, cười cười đem thuốc viên cầm máu giao cho Trình Hiểu, nghe nói cái nhân loại này còn giúp Lam gϊếŧ chết đầu cốt thú kia, đây cũng quá khó có thể tin.

Đây là dược hoàn? Sau khi Trình Hiểu tỏ vẻ cảm ơn, bốc lên một quả viên thuốc đen thùi trong đó, thì ra đã có dược hoàn xuất hiện, nghe nói đây cũng là lấy được từ thành phố trung tâm.

Vô luận là thuốc viên dễ dàng thuận tiện, hay là áo khoác có đủ chức năng phòng vệ, thành thị trung tâm không ở thời khắc nào không thể hiện ra sự cường đại của lực phát triển của nó.

Trình Hiểu hơi nheo mắt lại, đầu mãnh thú ở chỗ nguồn nước kia, người chủ sự phía sau, thành thị trung tâm...

Địch trong tối ta ngoài sáng, cũng không phải là cái tình cảnh gì tốt.

Khí nhìn rễ cây dại trong tay Trình Hiểu một chút, nhìn lại non nửa miếng thịt ít ỏi trong tay mình một chút, hắn đem miếng thịt xé ra, đem một khối lớn hơn bỏ vào trong tay nhân loại.

Dị tộc sẽ không vô duyên vô cớ nợ nhân tình (*).

(*nhân tình: ân huệ.)

Trình Hiểu sửng sốt một chút, nhìn dị tộc chưa trưởng thành vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm mình, thân thể gầy trơ cả xương cố gắng ngồi thẳng tắp, khuôn mặt lớn lên có vẻ tương đối tuấn tú, môi đỏ mọng mím chặt, lúc này lại là hoàn toàn khô nứt ra, trên ngón tay cũng hiện đầy từng đạo miệng máu, đó là do phải nắm chặt vũ khí chiến đấu gây ra.

Năng lực khôi phục sức khỏe của dị tộc chưa trưởng thành không mạnh mẽ bằng dị tộc trưởng thành, cho nên thời gian khỏi hẳn sẽ kéo dài lâu một chút.

"... Không cần." Trình Hiểu đem miếng thịt trả lại bỏ vào trong tay của gã thiếu niên này, cũng cầm qua túi nước đối phương tiện tay để ở một bên, quơ quơ, còn có hơn phân nửa túi.

Hắn vặn miệng túi ra, không ngoài sở liệu, chỉ là nước cất, cũng không tản mát ra chút mùi dược thảo nào... Dị tộc chưa trưởng thành sẽ không được cấp nhiều lắm, đứa trẻ giống như Khí không có cha mẹ bảo hộ, bình thường sẽ bị thương như thế, càng là dễ dàng tiêu hao hết ngân diệp thảo tòa thành phân phát.

Trình Hiểu từ trong túi bọc của mình lấy ra một bao bột phấn nấm hương đã phối trí tốt, nhắm ngay miệng túi rắc vào trong, nhẹ nhàng lắc lư túi nước, để cho nước thuốc trở nên đều một ít.

Khí nhìn chằm chằm vào động tác của con người trước mắt, cái loại bột phấn này hắn chưa từng thấy qua, thế nhưng hiển nhiên Trình Hiểu cũng không phải là vì hạ độc ở trong túi nước của hắn.

Mùi thuốc tươi mát tỉnh thần bắt đầu tràn ngập đi ra, Khí không khỏi giật giật chóp mũi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm túi nước trong tay nhân loại, nhưng không có ý tứ đưa tay cướp đi.

Trình Hiểu đem túi nước đắp kín, đưa cho thiếu niên trước mặt, nước thuốc bột nấm hương ngâm ra, đủ để cho miệng vết máu trên người của đối phương khép lại, nếu không kế tiếp chạy đi liên tục hơn mười ngày, gã thiếu niên này có lẽ sẽ không chống nổi đi.

Khí Khí cúi đầu nhìn túi nước bị giao về đến trong tay mình một chút, tầm mắt dừng lại chỉ chốc lát, liền ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm nhân loại.

" Thử xem." Tưởng là tính cảnh giác của dị tộc là rất mạnh, cho nên Trình Hiểu cầm lấy túi nước của mình, nhấp một hớp nước, chậm rãi nuốt xuống, cũng ra hiệu cho đối phương đây là chất lỏng có mùi giống vậy.

Khí nghiêng đầu một chút, hắn cũng không nghi ngờ nhân loại hạ độc, chỉ là chỉ là chẳng biết tại sao phải đối tốt với hắn như vậy mà thôi.

Thiếu niên thu hồi ánh mắt, mặt không thay đổi vặn ra túi nước của mình, chậm rãi uống một ngụm nước thuốc, cảm giác thư thích mát mẻ khiến vẻ mặt hắn ngẩn ra, theo hiệu lực của thuốc khuếch tán, đau đớn ở vết thương đang dần dần biến mất, sức khoẻ bắt đầu nhanh chóng khôi phục, Khí kinh dị nhìn Trình Hiểu một chút, đúng là phát minh của nhân loại này?!

Thấy thiếu niên mở to hai mắt nhìn qua, Trình Hiểu nhàn nhạt cười cười, tác dụng của nấm hương, đối với ấu tể càng hiệu quả.

Dung nhìn hỗ động giữa hai người một chút, không nghĩ tới Khí luôn luôn không tới gần bất luận kẻ nào, vậy mà thật thật sự uống hết nước Trình Hiểu bỏ thêm thuốc bột... Trước kia mẫu phụ hắn cố ý mang thức ăn cho Khí, đối phương nhưng nhìn cũng không nhìn, đối với người nào cũng đều rất cảnh giác.

Nếu mình đem dược hoàn giao cho Trình Hiểu, ở sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, Dung lại ngồi chồm hổm về trở bên người Lẫm đi, dù sao cũng là dị tộc cùng tuổi, câu thông kỹ xảo chiến đấu cũng tốt.

" Hắn và ngươi cùng một tổ?" Lẫm đột nhiên lạnh lùng mở miệng hỏi.

"Ngươi nói Khí sao?" Dung nhìn tên thiếu niên chính đang uống nước thuốc kia một cái, "Là một tổ, nhưng chúng ta không quen, hắn đúng lúc huấn luyện mới xuất hiện, bình thường cũng không biết trốn chỗ nào."

Dưới tình hình chung, cạnh tranh giữa dị tộc chưa trưởng thành vô cùng kịch liệt, thế nhưng liên hệ và giao lưu thích đáng cũng là cần thiết, giống như Khí không có cha mẹ, trong ngày thường lại độc lai độc vãng như vậy, đúng là không thấy nhiều.

Đương nhiên thực lực cường hãn lại là một chuyện khác.

" Chiến lực thế nào?" Lẫm nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.

Thế nào đột nhiên đối với Khí cảm thấy hứng thú vậy, Dung cẩn thận suy nghĩ một chút, nói "Ta không thắng nổi hắn."

Thua cũng không có gì phải xấu hổ mà không dám thừa nhận, bây giờ thua, sau này chưa chắc cũng sẽ không thắng.

"..." Thực lực không rõ, Lẫm ẩn ẩn có thể biết có thể biết, ở trong một đám thiếu niên cùng tuổi, chiến lực của Dung cũng coi là đứng đỉnh, sau đó sẽ đi lên, cơ bản ở trong luyện tập đi săn thường ngày, cũng rất ít có thể bị ép dùng hết toàn lực.

Rất nhiều huấn luyện đều là tiến hành lén lút.

Chỉ là, tên gọi là Khí này, có phải cùng mẫu phụ dựa vào quá gần hay không, Lẫm mặt không thay đổi nhìn tên thiếu niên kia đang nghiêm túc cùng nhân loại nói cám ơn.

Dị tộc chưa trưởng thành ngược lại rất có lễ phép, Trình Hiểu nghĩ thầm, trong lúc lơ đảng ngẩng đầu lên, lại phát hiện Lẫm vừa lúc đang nhìn mình.

Trình Hiểu phất phất tay, khiến đứa trẻ qua đây.

Dung cảm thấy động tác đứng dậy của Lẫm hơi nhanh, hắn nhún vai, tiếp tục gặm thịt khô của mình, hôm nay quá mệt mỏi.

Lẫm đi tới trước mặt của nhân loại, khi đi qua bên người Khí, hơi liếc nhìn đối phương.

Khí vươn đầu lưỡi màu hồng nộn, đem nước thuốc không cẩn thận dính ở trên môi liếʍ mất.

Lẫm lạnh nhạt quay đầu đi, hắn cũng không thiếu nước thuốc như vậy, trước kia Trình Hiểu cho hắn chuẩn bị một túi nước tràn đầy.

Trình Hiểu đem đứa trẻ kéo đến trước mặt, cao thấp quan sát một phen, không có dấu vết trọng thương gì, một ít vết thương thật nhỏ cũng đã khép lại, "Có cái chỗ gì khó chịu không?"

Trình Hiểu nghĩ tới những loại thú hung tàn kia, tuy rằng thể trạng của dị tộc cường kiện, thế nhưng nếu bị trực tiếp đánh lên, không chừng sẽ đυ.ng ra nội thương.

"... Không." Đứa trẻ nét mặt không đổi hộc ra một chữ.

Trình Hiểu dừng một chút, có lẽ ấu tể dị tộc đều không phải rất cần trưởng bối theo bên mình chăm sóc, nhưng mà đứa trẻ nhỏ như vậy, cũng không thể cứ mặc kệ không quản như vậy.

Nhân loại đặt tay lên bụng của Lẫm, hắn ở trong hỗn chiến, hình như trông thấy cái đuôi của mãnh thú loại nhỏ quét Lẫm.

Mi tâm của thiếu niên khẽ nhíu trong nháy mắt, bị Trình Hiểu vẫn quan sát vẻ mặt của đối phương bắt được.

Đem Lẫm ôm vào trong ngực, làm cho đối phương ngồi ở trên bắp đùi của mình, Trình Hiểu nhấc áo đối phương lên, một mảnh màu xanh tím nhìn thấy mà giật mình.

Đây chính là không có bị thương trong miệng Lẫm?

Trình Hiểu khẽ nhíu mày, đem dầu thuốc mang theo người ngã ở lòng bàn tay, sau khi chà xát nóng đặt lên trên bụng bóng loáng mà rắn chắc của đứa trẻ, khi ở điều kiện cho phép, điều trị bằng thuốc bôi bên ngoài đối với dị tộc cũng là có hiệu quả.

( ;__; Mỗ cũng muốn xoa xoa bụng tiểu Lẫm a~~~ )

Lẫm muốn giãy giụa, lại không thể phản kháng nhân loại, ngày xưa nhân loại sẽ xoa vết thương của hắn, thường thường là vì vuốt ve ác ý, thuận tiện khiến cho tình trạng vết thương nghiêm trọng hơn mà thôi.

Trình Hiểu cố sức xoa xoa chỗ máu bầm của đứa trẻ, tưởng rằng đứa trẻ là sợ đau, liền thuận tiện hôn cái trán Lẫm một cái, "Ngoan."

Đứa trẻ nhất thời cứng lại, lại bị như sủng nịnh hôn một lần, sau đó... Ngoan?

Lẫm nheo mắt lại, không giãy dụa nữa, mà là thẳng tắp nhìn về phía nhân loại, đối phương chính thần tình nghiêm túc xoa bóp chỗ đau ở bụng cho mình.

" Ta là Khí." Thanh âm của thiếu niên đột nhiên vang lên.

Trình Hiểu ngẩng đầu, phát hiện là thiếu niên ngồi ở bên cạnh mình đang nói chuyện... Khí, thật không phải là một cái tên rất hay.

(*Tên của Khí có nghĩa là vứt bỏ, quăng đi.)

" Khí có đúng không, nhớ kỹ, ta là Trình Hiểu." Đây coi như là đối phương bảy tỏ thật lòng, Trình Hiểu ngoéo khóe miệng một cái, gật đầu, thế nhưng hai tay không rảnh lấy ra.

" Cần ta giúp một tay không?" Khí vẻ mặt ý tốt.

" Không cần, cảm ơn." Trình Hiểu hướng thiếu niên khẽ mỉm cười một cái, liền đem lực chú ý thả lại trên người của Lẫm, hắn mới vừa rồi hình như cảm thấy cái mông của đứa trẻ dời một chút, là ngồi không thoải mái?

Trình Hiểu điều chỉnh tư thế, nhu lâu một chút, có trợ giúp lưu thông máu và tán vết ứ.

Hai mươi phút sau...

" Ta nghe nói bên trong không thụ có một ít thực vật ký sinh có thể dùng làm thuốc, ngài muốn đi xem sao?" Khí đột nhiên lên tiếng hỏi.

" Thực vật ký sinh?" Trình Hiểu bị nâng lên vài phần hứng thú, có lẽ là dược vật rất hữu dụng.

" Sẽ ở bên đó." Khí chỉ chỉ một khối vách cây nhìn như vô cùng bóng loáng cách đó không xa.

Trình Hiểu muốn đứng dậy, lại phát hiện, Lẫm ngủ say.

Đứa trẻ ngoan ngoãn nằm ở trong ngực của mình, nhắm hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lông mi thật dài vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, nhất thời nhu hòa không ít.

Trình Hiểu không khỏi nhàn nhạt cười một tiếng, đưa tay nhéo nhéo gò má của Lẫm, quay đầu cùng Khí nói, "Trước không đi, một hồi ta lại đi xem đi."

Khó được đứa trẻ ở trong lòng ngực mình ngủ say, Trình Hiểu cảm thấy đây là một cái đột phá rất lớn.

" Tốt." Khí gật đầu, ngồi về tại chỗ.

Trình Hiểu nheo cặp mắt lại, bắt đầu tiểu nghỉ ngơi một hồi, đại bộ phận nhân loại lúc này cũng đều tiến vào mộng đẹp.

Cái nhân loại này... Khí nhưng không có nghỉ ngơi, mà là vẫn nhìn Trình Hiểu, hắn là người thứ nhất nhìn mình không mang theo những thứ thương hại buồn chán kia, chỉ là thuần túy quan tâm mà thôi.

Lẫm mở hai mắt ra, nhàn nhạt nhìn xuống Khí.

Đối phương hơi nhíu mày, quay đầu đi, nhắm hai mắt lại.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn Lạc Hoa Thanh Nguyệt ném một viên địa lôi.

Sao sao thân môn ~ chương sau liền đến thành thị rồi~ ~【 biểu cảm cố gắng gõ chữ 】