Chương 22: Nước thuốc

Chương 22: Nước thuốc

Mùi vị của nấm hương rất ngon, có rất nhiều dinh dưỡng tốt , tuy nhiên nếu trực tiếp ăn thì rất khó tiêu hóa, nó lại còn sinh ra chất độc gây chết người nhưng chỉ cần nấu chúng cùng nam việt quất thì có thể đem độc tính trung hòa, có thể sử dụng an toàn.

Trình Hiểu biết cách ăn này, hắn bắt đầu ra tay thu thập chỗ nấm hương trước mặt này, tuy rằng sọt đã gần đầy, tuy nhiên có thể dùng sợi dây xâu vào rồi dùng tay xách, nếu Lam đã mang hắn tới đây nghĩa là không hạn chế số lượng thu thập , như vậy hắn chắc phải đã chuẩn bị tâm lí làm cu li rồi.

"Khoan đã, đây là... " Trình Hiểu trong mắt nổi lên tia vui mừng, hắn đem chủy thủ cắm vào hông, nhẹ nhàng gạt ra vô số nấm hương xung quanh, có một cây thực vật màu xanh tinh tế đang bị chen ở trong đám nấm dày đặc, lộ ra bộ dáng nhỏ bé, tội nghiệp.

Trình Hiểu thận trọng đem cây thực vật này hái xuống để ở lòng bàn tay đánh giá, lá tròn trong suốt cùng với nhựa cây màu xanh... Đây đúng là nấm lam không sai.

Người có thể biết cách ăn nấm hương không nhiều lắm, người hiểu biết của nấm hương càng ít hơn. Tại những nơi nấm sinh trưởng nhiều thường sẽ xuất hiện một loại nấm , tên là nấm lam. Nó cộng sinh cùng với nấm, đồng thời nó cũng là một loại dược liệu vô cùng tốt, chỉ là do tồn tại thưa thớt nên ít người biết đến mà thôi.

Rất trùng hợp , trong một lần đi làm nhiệm vụ, Trình Hiểu mới biết đến loại thực vật này, vừa kinh ngạc về tác dụng của nó đồng thời hắn cũng đã nghiêm túc ghi nhớ hình dáng và tác dụng của nó .

Loại nấm này nhưng có tác dụng khởi tử hồi sinh.

Số lượng nấm lam sinh trưởng cùng nấm kì thực là vô cùng ít ỏi.

Nhìn bóng lưng có chút gầy yếu, mái tóc dài đen nhánh được tùy tiện buộc lại bởi đoạn dây cỏ đang loay hoay bận rộn, Lam trầm mặc không nói, dị tộc là luôn phải như vậy, thời thời khắc khắc phải chú ý mọi thứ, cảnh giác các loại sinh vật lại gần.

" Đã xong rồi." Trình Hiểu đưa tay ra bảo, nhìn một đống những dây xuyên đầy nấm hương, nấm lam cũng chỉ tìm được có một gốc, mặc dù tại đây nấm mọc lan tràn song có thể tìm thấy một cây nấm lam như vậy đã là cực đại may mắn rồi.

Lam ngước lên nhìn mặt trời, ước lượng thời gian rồi nhấc chân về phía Trình Hiểu đi tới.

"... Từ từ a..." Trình Hiểu khẽ nhíu mày, hắn nhìn dị tộc không tốn sức chút nào một tay đem những dây nấm xách lên, tay còn lại vươn ra, dự định cũng đem chính mình xách lên nốt.

" Có thể hay không đổi cái....A, không." Trình Hiểu còn định nói muốn đổi lại cách thức đi lại, đã bị Lam trực tiếp khiêng lên vai, không để ý xem đối phương có ý kiến gì không, bắt đầu di chuyển với tốc độ cao. Trình Hiểu trên này càng bị tốc độ gió mãnh liệt bức cho phải ngậm miệng lại.

Nhưng mà cái tư thế này cũng không hẳn là khó chịu quá, nhiều nhất Trình Hiểu chỉ cố sức nâng đầu mình lên một chút, tránh tình trạng não bị máu dồn đến ứ huyết, có điều.... Tay tên dị tộc này hình như còn để lên ngực mình, Trình Hiểu không khỏi đen mặt nghĩ.

" Các ngươi đã trở lại?" Lâm Diệp từ xa chạy lại, một mình đi ra ngoài vốn là chuyện vô cùng nguy hiểm, dù có Lam đi cùng thì cũng không thể bảo chứng điều gì.

"Ân, cũng hái được vài thứ." Trình Hiểu bị bỏ xuống, nhìn chỗ nấm thu hoạch được dị tộc xách nói.

" Hái nhiều nấm như vậy." Lâm Diệp không nghĩ bọn họ hái nhiều nấm như vậy, nhưng những thứ này không ăn được thì nhiều nữa cũng vô dụng, chẳng lẽ Trình Hiểu thật sự có biện pháp?

" Lát sẽ đi thử một chút." Nhìn thấu ý nghĩ của Lâm Diệp, Trình Hiểu cười nói.

" Lam , ngươi không sao chứ, đi ra ngoài săn bắn là vô cùng mệt mỏi, xin hãy chú ý đến thân thể." Ninh Ân đi tới, vừa cười đưa cho Lam một túi nước," Cái này là nước thuốc ta tự nghĩ ra, có tác dụng giải khát, không ngại ngươi thử xem?"

" Ai, vậy đúng là đồ tốt mà, may là có Ninh thầy thuốc đi theo nếu không thời tiết nóng bức thế này, người bình thường ai mà chịu nổi." Những người bên cạnh thấy vậy đều cười nói, vừa rồi Ninh Ân đã đem những nước thuốc này lấy ra phân cho cả nhân loại và dị tộc, lại thành công lấy được hảo cảm của tất cả mọi người.

Lam nhìn túi nước trong tay, thanh âm lãnh đạm: " Không cần."

" Thế nhưng ngươi đổ rất nhiều mồ hôi, cần...." Ninh Ân hơi cau mày, vẻ mặt lo lắng nói.

" Không sao." Lam xoay người, đem theo những dây nấm hướng chỗ dị tộc để thực vật đi đến.

" Lam, thân thể hắn tốt lắm, cái này cũng không quan trọng lắm đâu." Dị tộc cùng Ninh Ân có quan hệ tốt cười nói, bọn họ thân thể vô cùng cường hãn, kì thực uống một hớp nước thuốc, cùng bổ sung thể lực thật cũng không phải là chuyện quan trọng gì.

"Ân, cũng đúng..." Ninh Ân cười cười, đem túi nước thuốc cầm trong tay đưa cho một gã nhân loại thoạt nhìn thân thể không tốt lắm, đổi lấy đối phương không ngừng cảm tạ.

Túi nước này chỉ là hắn phòng ngừa vạn nhất mà làm tới, không nghĩ lại bị luân lạc tới mức phải đưa cho người khác. Ninh Ân nắm chặt tay lại, cúi đầu, khóe mắt ngầm hướng về phía Trình Hiểu, nếu không phải do hắn, như thế nào mình lại bị như vậy...

Còn có, Lam cường hãn như vậy, dị tộc tuấn mỹ như vậy, vốn hẳn nên là của mình! Ninh Ân cắn môi, thầm hạ quyết tâm.

Dị tộc cùng nhân loại bắt đầu sắp xếp lại thực vật cùng dược thảo thu hoạch lần này, rất nhanh là đến giữa trưa, bọn họ phải nhanh chóng về thành trước khi mặt trời trở nên gay gắt hơn.

Bây giờ hiện tại chẳng qua chỉ là xung quanh tòa thành , cho nên trên đường về cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, chỉ cần đề phòng bị lạc đường và một số mãnh thú nhỏ là được. Do vậy, trên đường về, tâm trạng mọi người là tương đối thả lỏng.

Thắng lợi trở về luôn là một việc cổ vũ lòng người, những thứ thảo dược thế nhưng có thể đổi đến thực vật đâu.

" Trình Hiểu , bữa tối nay vẫn có thể là chỗ thịt trong thành phân phối đến, còn thực vật của ngươi, liền mai hãy thử đi." Lâm Diệp dạy Trình Hiểu thực vật như thế nào quan trọng, nói chung là không thể lãng phí chỗ thịt hôm nay.

"Ta đã biết." Trình Hiểu có chút bất đắc dĩ gật đầu, dị tộc bản thân là muốn ăn thịt, hắn cũng không có ý định cho đối phương ăn chay. Mà giờ trời cũng đã tối, vậy mấy cây nấm hương để mai xử lí đi... Không nghĩ tới hắn chỉ cũng Lâm Diệp đi dạo một vòng quanh tòa thành mà tốn nhiều thời gian như vậy, bất quá như thế cũng tốt, tối thiểu thì hắn cũng ghi nhớ được đường đi cùng kiến trúc trong tòa thành, thu thập thông tin xung quanh nơi ở chính là một kĩ năng cơ bản của lính đánh thuê.

Lam đã đi lĩnh thịt về nhà, Trình Hiểu cùng Lâm Diệp ở ngã rẽ vẫy tay tạm biệt rồi liền hướng về nhà mình đi tới , hai người đều không ngờ rằng, một lúc lâu sau, tại ngã rẽ đó, có một đạo bóng đen từ trong ngã rẽ kia cấp tốc hiện lên...Lúc này sắc trời đã tối hẳn.