Chương 16: Tiểu tam ( người thứ ba )

Chương 16: Tiểu tam ( người thứ ba )

Nửa đêm sau khi xong việc, dị tộc dựa vào bên giường ngủ nhưng không sâu, cũng không có thêm hành động nào, tiếng hít thở trầm ổn lại làm cho Trình Hiểu thả lỏng thần kinh đang căng thẳng... Hắn biết có chút dị tộc ở dưới tình huống không thể bảo đảm an toàn tuyệt đối, bình thường sẽ không tiến vào giấc ngủ sâu, mà là thường xuyên duy trì tư thế chuẩn bị chiến đấu. Dù sao bọn hắn cho rằng, mặc dù bên cạnh còn có một nam giới là nhân loại, cũng thật sự không tác dụng hơn bao nhiêu.

Lại bị đâm thêm một lần nữa, Trình Hiểu không nhịn được xê dịch eo nhỏ đáng thương của mình một chút, có phần hơi đau nhức, thân thể phía dưới ướt nhẹp, mềm nhuyễn đến nỗi không thể tin được... Tuy rằng quá trình không tính là vô cùng tốt đẹp, nhưng cũng không có cái tổn thương gì, dù sao cỗ thân thể này dường như đã quen thuộc với hành động như vậy, hơn nữa động tác của dị tộc trước sau như một, không thể nói dịu dàng, nhưng cũng không thô bạo, giống như là đang hoàn thành cái nhiệm vụ đi săn gì vậy, chăm chú mà kiên định... Đương nhiên, nếu như có thể lại nhẹ chút thì tốt rồi, Trình Hiểu âm thầm nghĩ tới.

Mấu chốt là, trong trí nhớ của mình... Hình như còn không có chuyện một đêm làm hai lần, dị tộc bình thường đều kết thúc sau khi làm một lần, cũng sẽ không có cử động khác nữa, lẽ nào gần đây khi Lam ra ngoài không cẩn thận ăn phải quả dại gì đó? Trình Hiểu suy nghĩ, việc này có tính chất phải hạn chế số lần thực hiện... Dù sao thời gian duy trì mỗi một lần thật sự là lâu đến kinh người!

Nhân loại lật người, tiếng hít thở bắt đầu trở nên thong thả mà kéo dài... Lam mở hai mắt ra, ánh mắt lạnh sắc bén rơi vào trên người của Trình Hiểu, sau khi quét một vòng từ trên xuống dưới, đôi mắt híp lại, mình tối nay, hình như có chút mất khống chế...

Chỉ là nhìn cái nhân loại này bị mình đè ở dưới người, sau một lần, đôi mắt lười biếng màu đen lấp lánh nước mắt híp lại, mang theo một tia cầu xin, trong miệng không gào thét giống như thường ngày, mà là thỉnh thoảng mới toát ra một tiếng kêu đau... Cũng thành công khıêυ khí©h mình. Lam hơi nhíu mi tâm, đưa tay đem chăn mỏng bị trượt xuống kéo lên, đắp lên trên người nhân loại.

Dị tộc khép hai mắt lại, lần đầu tiên đề xuất muốn đi thu thập thức ăn à... Về phần vấn đề nguồn gốc của máy ghi âm, chỉ cần là phát sinh ở trong tòa thành, luôn sẽ lưu lại manh mối, hơn nữa chuyện này trước mắt còn chưa lan truyền ra, mấy tên dị tộc hiểu rõ tình hình tựa hồ cũng duy trì yên lặng, lặng lẽ đợi dị biến phát sinh.

Dù sao vật phẩm có trình độ khoa học kỹ thuật như vậy, đột nhiên xuất hiện chắc chắn có nguyên nhân khác, chỉ là vẻn vẹn một cái máy ghi âm cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì, có thể nói là trước kia vô cùng may mắn bảo lưu lại cũng được, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, Trình Hiểu cũng không có bị để ý tới.

Ngày thứ hai còn chưa tới thời gian thức dậy thường ngày, Trình Hiểu liền làm xong công tác chuẩn bị lên đường, hắn cố ý dậy thật sớm, sắc trời bên ngoài còn là tối om, mặc dù sau tối hôm qua thắt lưng còn có một chút đau nhức, nhưng mà không có gì đáng ngại, hình như lực khắc chế của dị tộc tương đối mạnh mẽ, hơn nữa... Hình như thứ đồ chơi phun ra ngoài kia còn có chút tác dụng làm giảm đau xót...

Trình Hiểu nghĩ tới đây cũng không thể không đen mặt lại, lại có thể nhét ở bên trong... Đây là thói quen không tốt cỡ nào a, tuy rằng cho dù mặc kệ nó, nó cũng sẽ bị hấp thu từ từ...

Nhưng mà Trình Hiểu vẫn là muốn đem đồ chơi kia lấy ra, dù sao ở lại bên trong, biết đâu... Sẽ có khả năng có thai.

Kế hoạch hoá gia đình là công trình hạng nhất lâu dài mà lại lớn lao! Trình Hiểu thầm nghĩ.

Chờ một chút, quá không có tiền đồ rồi, hắn trước tiên phải nghĩ phản công mới đúng...

Không đúng, vì sao cần phải làm chứ? Trình Hiểu im lặng nện cái đầu lượng chứa có hạn của mình một cái, dẫn tới chú ý của dị tộc, nhân loại này, là bởi vì thức dậy quá sớm, vẫn chưa có hoàn toàn tỉnh táo sao, Lam không lộ dấu vết liếc mắt nhìn Trình Hiểu một cái.

Lẫm ở sau khi trải qua huấn luyện mai phục đi săn cả đêm, cuối cùng là đã trở về, vì bổ sung thể lực, buổi sáng hắn sẽ có thời gian gần nửa ngày nghỉ ngơi, bắt đầu từ buổi chiều liền khôi phục huấn luyện thực chiến bình thường, đây cũng là vì làm chuẩn bị cho lễ trưởng thành sau này, đây chính là nghi lễ có xác suất bỏ mạng nhất định, đương nhiên không thể coi thường.

Đứa trẻ mệt mỏi đẩy cửa mà vào, vẻ mặt lãnh đạm đem thu hoạch đi săn lần này đặt ở trên bàn duy nhất bên trong gian phòng, bàn kia còn không vững chãi, Trình Hiểu ngày hôm qua cố ý dùng mấy khối đá đệm ở phía dưới, mới bảo đảm đám quả dại đứa trẻ lấy ra không phân tán bốn phía lăn xuống trên mặt đất.

Mặc dù lần này ra ngoài chỉ là bởi vì muốn tiến hành huấn luyện săn bắn, thế nhưng thực vật dị tộc chưa trưởng thành thu được từ trong đó, là không cần nộp lên cho tòa thành, có thể lưu lại tất cả cho chính mình... Đây là đối với dị tộc chưa trưởng thành mà nói, cũng là một lần cơ hội khó được để bổ sung thực vật, mặc dù bọn hắn cũng không lấy được thức ăn gì tốt.

Trình Hiểu nhìn mấy miếng trái cây khô gầy trên mặt bàn, màu xanh hiện lên vỏ ngoài, lượng nước cũng không nhiều, hơn nữa nhìn cũng rất chua, ở trong ký ức của hắn, loại trái này có thể đem răng chua đến hơn nửa ngày.

Trình Hiểu nhìn nhìn đứa trẻ không tính ăn cái này, lại nhìn nhìn Lam cũng hiển nhiên không có hứng thú... Vậy hay là giữ lại làm gia vị đi, vị chua xót, miễn cưỡng cũng có chút tác dụng, dù sao hắn cũng sẽ không định đem nó ăn, ăn hết cũng không hết đói, còn không bằng để làm chút chất lỏng có thể thay thế dấm chua.

Tuy rằng thời gian đội đi săn tập hợp rất sớm, thế nhưng trời bây giờ còn đen, cho nên Trình Hiểu nhàn rỗi không có việc gì, liền lợi dụng chút thời gian này đem đám trái cây xử lý.

Lẫm hơi nghi ngờ liếc nhìn nhân loại đang bận rộn, không nghĩ tới đối phương hôm nay thức dậy sớm như vậy, trước kia lúc hắn trở lại, tên nhân loại này nhất định còn ở trên giường, ôm tiểu Thụy ngủ say, nếu như hắn không cẩn thận đánh thức tiểu Thụy không ngủ quá sâu, còn có thể bị phạt quỳ cả ngày, khi xử lý việc nhà cũng không được phép đứng dậy.

Trình Hiểu đem mấy miếng quả xanh khô héo đặt ở bên trong một miếng ngói, lại dùng chày đá nghiền nát thành mảnh vụn... Hắn vốn là định dùng dao nhỏ gọt bỏ da trước, sau đó cắt thành miếng nhỏ, để càng tiện dễ dàng lấy nước ra hơn, đáng tiếc, đã đem dao nhỏ kia biến thành máy ghi âm không thể cắt không thể gõ không thể đập rồi...

Kỳ thật đây là thoái hóa mà! Trình Hiểu im lặng liếc nhìn máy ghi âm bị mình vứt xó, không biết biến hóa kia có thể đảo ngược hay không, sau khi trở về tìm cơ hội thử lại lần nữa.

Lẫm mặt không đổi sắc, đáy mắt lại xẹt qua một tia kinh ngạc nhàn nhạt không thể nhận ra, mấy miếng quả xanh này tuy rằng xấu xí, mùi vị cũng không tốt lắm, nhưng đây chính là một trong những trái cây hoang dã hiếm hoi có thể cung cấp cho nhân loại dùng làm thức ăn, quả dại no đủ thịt nước, loài người cũng không thể tiêu hóa được...

Cho dù là đặt ở mấy ngày trước, Lẫm tin tưởng nhân loại này sẽ giống như trước kia vội vàng xông lên phía trước, một tay lấy trái cây nhét vào trong miệng, giống như sợ một giây kế tiếp sẽ bị người đoạt mất... Lúc này, ngay cả tiểu Thụy được cưng chiều như thế cũng không được chia một ngụm.

Cái nhân loại này nổi danh là ích kỷ... Lẫm rũ mi mắt xuống, kỳ thật mỗi lần hắn đều đã mang tất cả trái cây về giao cho nhân loại, được đến cũng chỉ có chửi mắng đánh đập, dù sao mình đã thành thói quen, chỉ là gần đây... Trên người mình lại không có thêm vết thương mới.

Lam cũng hơi hơi liếc mắt nhìn, hắn không rõ nhân loại này đang làm cái gì, chỉ thấy Trình Hiểu đem chất lỏng nghiền ra đổ vào trong một cái bình khác... Những thứ bình nhỏ này hình như là Trình Hiểu trước đây nhặt về, vốn là định dùng để trồng hoa.

Đã từng là đại thiếu gia, luân lạc thành như vậy, còn không quên trồng hoa? Thời tận thế hoang vu trồng hoa có thể bán lấy tiền sao cưng, còn không bằng cắm một cây mầm khoai tây lên đầu còn nổi mắt hơn, thực sự là buồn cười... Trong lòng Trình Hiểu nổi lên một trận buồn bực, chính mình trước đây đến tột cùng suy nghĩ cái gì vậy, dùng tiền mua loại vật này, sau khi mua về cũng bởi vì hoa lớn lên khó coi, liền vứt bỏ ở một bên, thực sự là... Đồ chơi phá của!

Sau khi đem nắp bình đạy kín, Trình Hiểu đứng dậy, đem bình nhỏ tiện tay để ở bên cạnh nồi nước, vốn là để dùng làm gia vị, đương nhiên để ở chỗ này tương đối sẽ thuận tiện... Sau đó vừa quay đầu lại, liền bốn mắt nhìn nhau cùng hai gã dị tộc.

Các ngươi nhìn ta để làm gì? Trình Hiểu có chút không hiểu ra sao cả, không phải là ép nước trái cây thôi sao, nguyên lý này rất bình thường mà, ta cũng không phải phát minh ra sữa bột...

Cái nhân loại này là muốn lưu trữ? Lẫm thu hồi vẻ kinh ngạc trong mắt, không biết hắn muốn làm cái gì, chỉ là không lập tức liền ăn vào... Chẳng lẽ là bởi vì không có khẩu vị?

Lam chỉ là liếc nhìn bụng Trình Hiểu, miết miết...

Trình Hiểu chớp chớp mắt, ánh mắt kia của ngài, là có ý gì...

Khi trời mới vừa tờ mờ sáng, Trình Hiểu và Lam cùng đi ra cửa, trước khi đi còn không quên dặn dò Lẫm nghỉ ngơi một hồi thật tốt, khối thịt đã hâm nóng trong bình rồi, sau khi tỉnh ngủ lấy ra chính là nóng, có thể ăn ngay... Trình Hiểu biết dị tộc không sợ ăn thức ăn lạnh, thế nhưng dạ dày trẻ con cần phải bảo vệ thích hợp một chút, những thứ thức ăn lạnh cứng kia có điều kiện cũng có thể lấy ra hâm nóng, dù sao thời gian mình ở một mình trước đây cũng đã quen xử lý thức ăn rồi, làm cũng không khó khăn.

Giao phó xong, Trình Hiểu nhìn chằm chằm ánh mắt sắc bén của đứa trẻ đi ra cửa...

Mình hôm nay muốn đi ra ngoài tòa thành thu thập thức ăn thôi mà, ánh mắt có cần sắc bén như vậy không...

Còn tưởng rằng thay đổi trong mấy ngày nay đã đủ rõ ràng, xem ra còn là từ từ sẽ đến, tiến hành theo chất lượng đi, hình ảnh đã ăn sâu bén rễ vào trong mắt người một người khác, cũng không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi, đạo lý này Trình Hiểu biết rõ, thế nhưng vì sao ánh mắt của đứa trẻ này lại càng trở nên sắc bén chứ, theo lý thuyết không phải là nên biểu hiện ra hơi cảm động một chút gì gì đó sao...

Rất đáng tiếc, thời gian làm lính đánh thuê trước kia, thật đúng là không có thất bại như vậy, vẻ mặt Trình Hiểu quấn quýt, Lam hơi ghé mắt nhìn nhân loại gần đây có rất nhiều vẻ mặt sinh động.

" Lam, hôm nay tới sớm thật." Từ xa Thanh đã nhìn thấy thân ảnh của bạn cùng đội, hôm nay hắn cũng vừa vặn luân công đi ra ngoài, cho nên liền mang theo Lâm Diệp tới rồi.

Lâm Diệp có lễ chào hỏi với Lam, tuy rằng vẻ mặt tên dị tộc này lạnh lùng, thế nhưng ngày xưa đối với bạn lữ nhà mình vẫn là chiếu cố rất nhiều, nếu không có Lam, Thanh sợ rằng nhiều lần cũng không thể còn sống trở về...

Lam khẽ gật đầu, ánh mắt của Lâm Diệp thuận thế ngắm thấy bóng người đứng phía sau Lam, hình dáng này thật quen thuộc... Sau khi Lâm Diệp thấy rõ khuôn mặt đối phương, không khỏi há hốc miệng, không thể tin, "Trình Hiểu?!"

Một tiếng này trái lại đưa tới không ít chú ý, tên tuổi "Trình đại thiếu gia" cũng không nhỏ, những gia đình sống trong tòa thành ai mà không biết, cái nhân loại này vì những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể có thể tới cạnh sở thẩm phán la lối om sòm, cũng bởi vì các loại tội ác xấu xa trộm cướp lừa dối người già trẻ nhỏ trải qua mấy phen ngồi tù, nếu không là vận khí tốt, kiếm được một dị tộc tốt như vậy, hiện tại sợ rằng xương cốt cũng không còn mấy cây.

Lúc đó rất nhiều người đều vì Lam bất bình, đặc biệt ở thời gian Trình Hiểu mạnh mẽ cướp lấy tiểu Thụy, nhìn vẻ mặt thầy thuốc Ninh bi thương lại không thể không giả vờ mạnh mẽ, ẩn nhẫn an ủi con mình, nhìn nhìn lại Lẫm bị phạt quỳ ở một bên, mình đầy thương tích lại mặt không thay đổi, rất nhiều người bên cạnh đều cho rằng, không bằng khiến Ninh Ân đi theo Lam cho xong, như thế cũng coi là xứng đôi!

Có chút ý kiến một khi mọc rễ, liền giống như rau dại trong gió xuân vậy, lái đi không được... Nhưng mọi người cũng sẽ không tự dưng liền đi cưỡng ép chia rẽ Trình Hiểu và Lam, dù sao bọn họ cũng đều biết, Lam là vì báo đáp ân cứu mạng mới chịu đáp ứng chăm sóc Trình Hiểu, chỉ là mọi người thật sự không thể nhìn tiếp được nữa mà thôi.

Nhưng mà gần đây nghe nói Trình Hiểu đem tiểu Thụy đưa về, mấy ngày nay cũng không có đánh đập Lẫm, không biết có phải là sự thật hay không...

Sống lưng Trình Hiểu thẳng tắp, vẻ mặt thản nhiên, hào phóng tiếp nhận ánh mắt hoài nghi và tìm tòi nghiên cứu bắn tới từ bốn phía, người luôn luôn thay đổi, bước đi ra đầu tiên nên làm tốt chuẩn bị, sợ hãi rụt rè tránh né không bằng ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn thẳng, Trình Hiểu cũng không cảm thấy hối cải để làm người là một chuyện cần tự ti.

" Lâm Diệp, ngươi cũng tới." Trình Hiểu cười nhạt cùng bạn tốt của mình chào hỏi...

" Hừ, thái độ này thật là nhiệt tình, lại có chuyện gì muốn phiền hà người khác?" Lâm Diệp còn chưa kịp trả lời, bên cạnh liền có một thanh âm khinh thường vang lên, "Ta nói Lâm Diệp này, thứ người như vậy, vẫn là ít qua lại thì tốt hơn, ăn một lần mệt thì dài một lần trí nhớ, ngươi còn ăn mệt chưa đủ nhiều sao!"

Người thanh niên này... Gọi là Đỗ Phi đi, Trình Hiểu ở trong trí nhớ dò xét một phen, trước kia khi đưa Ninh Thụy đi, hắn hình như cũng ở đó, trong ấn tượng đối phương từ trước đến giờ luôn cùng mình bất hoà a, quan hệ với Ninh Ân ngược lại rất tốt.

Trình Hiểu không sao cả cười một tiếng, cái tên gọi là Đỗ Phi này nói còn rất chuẩn, nếu hắn là Lâm Diệp, có một người hết ăn lại nằm, lừa bịp hãm hại bạn bè, phỏng chừng cũng hận không thể đưa cái tên khốn này đánh một trận, khỏi phải nhiễm bẩn tai mắt... Nhưng là bây giờ, cái tên khốn này không phải vừa vặn chính là mình sao.

Chấp nhận mình là một tên khốn, cũng là một loại dũng khí.

" Đỗ Phi, Trình Hiểu bây giờ thay đổi." Lâm Diệp nhíu nhíu mày, lên tiếng cãi lại, chỉ là lời nói này thật sự không có mấy phần đáng tin, thế nhưng dù sao Trình Hiểu cũng đưa đồ ăn qua đây, cái này lại là lần đầu tiên! An ủi trong lòng Lâm Diệp không phải là giả, hơn nữa đêm hôm đó Trình Hiểu cũng bởi vì ra ngoài mà đυ.ng phải bọn cướp, may mà đội tuần tra chạy đến kịp, nếu không... Hiện tại nghĩ lại, Lâm Diệp đã cảm thấy cả người mồ hôi lạnh, thật sự là rất nguy hiểm, thói đời này, đám lưu dân gϊếŧ vài người căn bản cũng không tính chuyện gì, rất bình thường!

Nhún vai, Đỗ Phi từ chối cho ý kiến đi ra ngoài, Lâm Diệp không xấu, nhưng mà đáng tiếc, nhận người không rõ, bị Trình Hiểu liên lụy, nếu không cũng sẽ không luôn bị ăn không đủ no, thoạt nhìn xanh xao vàng vọt... Hắn nói cũng đã nói, khuyên cũng khuyên qua, có chừng có mực là được, hiện nay ở xã hội này, ai cũng không có tâm tư đi quản việc đâu đâu của người khác, vì sinh tồn, mỗi ngày nhân loại đều sẽ dụng hết toàn lực.

" Trình Hiểu, sự tình lần trước có kết quả rồi sao?" Lâm Diệp biết Đỗ Phi là vì tốt cho mình, nhưng mà trong lòng hắn khó tránh khỏi lại đối với Trình Hiểu dâng lên một tia mong đợi như vậy, ít nhất ngày đó khi hắn đến đưa thức ăn, ánh mắt trong suốt mà sáng ngời kia, không phải là có thể ngụy trang được.

Mặc dù chỉ có một tia cơ hội, nhìn ở trên một chút tình cảm cuối cùng, Lâm Diệp vẫn còn quyết định nếm thử một lần nữa... Lần này chỉ là hành động một của mình mình, hắn sẽ không để cho Trình Hiểu tiếp xúc đến con và bạn lữ của mình, tới cuối cùng, cho dù mình sẽ mình đầy thương tích, cũng coi là đối với cha mẹ Trình Hiểu có một cái giao phó, hắn thực sự tận lực.

Không có người nào có thể đối với người đã từng muốn gϊếŧ chết chính con mình, còn có thể nhẫn nhịn một lần nữa... Lâm Diệp không phải là thánh nhân, càng không phải là Bạch Liên Hoa.

Cảm giác được quan tâm của Lâm Diệp là thật tình thật ý, nụ cười của Trình Hiểu hơn mấy phần chân thật, "Không sao, những tên cướp kia bị trục xuất ra ngoài, cũng sẽ không trở lại." Hung hiểm bên ngoài tòa thành cũng không phải là nói chơi, những tên cướp kia nếu thật có thể đi ra bên ngoài lang thang một vòng rồi trở về... Vậy cũng không cần phải làm cướp làm gì.

" Đỗ Phi nói..." Lâm Diệp cảm thấy lúc này ít nhất nên muốn cho Trình Hiểu một chút cổ vũ thay đổi, mà không phải đi đả kích một cái.

" Hắn nói không sai." Trình Hiểu nhàn nhạt cười nói.

Hai mắt Lâm Diệp trợn to nhìn lại, hắn không nghĩ tới Trình Hiểu sẽ trực tiếp thừa nhận... Ngay cả Đỗ Phi còn chưa đi xa cũng dừng bước.

"Trước kia ta quả thật là một tên khốn." Trình Hiểu gật đầu, không một tia giả dối nào, "Người a, cũng không thể lăn lộn cả đời..." Nói nhiều không ích gì, Trình Hiểu kỳ thật cũng không để ý hình tượng của mình thế nào, nhưng mà thay đổi trên hành động thực tế, hắn là phải đi làm.

" Hừ." Đỗ Phi đối với Trình Hiểu có thể nói ra những lời này, ngược lại có vài phần kinh ngạc, hắn cũng chỉ là hừ lạnh một tiếng, chó không thể đổi □□ (*), sự thật sẽ chứng minh tất cả.

( * câu thành ngữ đầy đủ là chó không đổi được ăn phân, ở đây lược bỏ hai từ cuối )

Lâm Diệp trái lại lộ ra một nụ cười, đúng vậy, người cũng không thể lăn lộn cả đời... Trình Hiểu còn trẻ như vậy, bây giờ biết được, còn không muộn!

Thanh cũng biết bạn lữ nhà mình lại đến gần nhân loại kia, trước đây nghe nói bọn họ từng là bạn tốt... Mặc dù hắn chỉ nhìn thấy Trình Hiểu một mực ức hϊếp Lâm Diệp, có mấy lần thật đúng là quá phận, thiếu chút nữa gϊếŧ chết ấu tể của mình... Lần này nếu không phải Lâm Diệp đã quyết định, hắn thật đúng là không muốn để bạn lữ của mình và nhân loại kia tiếp tục qua lại.

" Bạn lữ của ngươi... Thật sự định cùng chúng ta đi ra bên ngoài?" Thanh vẫn là không dám xác định hắn không nghe nhầm, cái nhân loại này chính là nổi danh nhát gan sợ phiền phức, ngay cả sự kiện tên cướp lần trước, đó cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ ngay từ đầu cho rằng Trình Hiểu không phải là chủ mưu mà chấp nhận lời giải thích của đối phương, cũng là bởi vì nhân loại này không có can đảm đó!

Lam nhàn nhạt ra hiệu không sai, Thanh là người phụ trách việc thống kê nhân số, nhân loại nếu tham gia thu thập thức ăn nhất định phải ở chỗ này báo danh tốt, ở thời gian đi ra liền đi bên cạnh bạn lữ của mình, chia thành tổ một với một, là biện pháp bảo vệ hiệu quả nhất trước mắt.

" Trái lại ngạc nhiên..." Sắt ở một bên đã đi tới, đi theo phía sau Đỗ Phi... Không nghĩ tới bọn họ lại là một đôi, Trình Hiểu xa xa ngược lại đã nhận ra Sắt, là dị tộc đêm đó đúng lúc chạy tới.

" Trình Hiểu, một hồi ngươi phải theo sát Lam." Lâm Diệp tốt bụng nói cho đối phương biết một vài chú ý khi ra ngoài thu thập thức ăn, "Mấy nhà chúng ta đoán chừng sẽ cùng nhau hành động, ngươi xem ta thu thập cái gì, thu thập theo là tốt rồi." Đến lúc đó chính mình phỏng chừng cũng không có bao nhiêu thời gian đi dạy công việc cặn kẽ cho Trình Hiểu.

Dù sao thời gian có hạn, bọn họ chỉ có thể ở trong mấy giờ buổi sáng kia đánh nhanh thắng nhanh, chờ đến giữa trưa, ở bên ngoài tòa thành, nhiệt độ mặt trời mang tới là nhân loại không chịu nổi, qua trưa đến tối lại là thời gian tỷ lệ mãnh thú đi ra hoạt động phát sinh nhiều hơn, bình thường không có chuyện gì đặc biệt, hộ vệ đội sẽ không cho phép nhân loại đi ra bên ngoài tòa thành.

" Đã biết, cảm ơn." Trình Hiểu không có dao nhỏ, hắn cũng không giải thích được dao kia đi đâu, đành phải tìm cái cớ nói đã đánh mất... Vì vậy Lam đem dao găm trong tay mình đưa cho Trình Hiểu.

Dao găm này trong nhà có hai cây, Trình Hiểu nheo mắt lại, đánh giá lưỡi dao sắc bén được chế tác tinh xảo trong tay, cùng thanh trong tay Lẫm quả nhiên là giống nhau, lẽ nào Lam một lần ra ngoài liền lượm được hai cây? Đây là lừa mãnh thú à!

Hắn càng tin tưởng đây là chiến lợi phẩm sau khi dị tộc mượn gió bẻ măng... Trình Hiểu thầm nghĩ, nhưng hắn không nghĩ ra nguồn gốc của những vũ khí này, lúc lé mắt liếc xuống bên hông của dị tộc, nơi đó còn treo một phen chiến đao, hình như trước đây đối phương rất ít rút ra sử dụng ở bên trong tòa thành, cho nên Trình Hiểu đối với chất liệu của thanh chiến đao kia cũng không có ấn tượng gì.

Ba thanh vũ khí sắc bén này, chính là tài sản trân quý nhất trong nhà Trình Hiểu, thời đại tận thế, chỉ có lực chiến đấu mới là căn bản duy trì sinh mệnh.

Đơn giản mà nói, coi như là đem ngươi vứt ở hoang dã không có mãnh thú, chỉ dựa vào hai tay cũng không giải quyết được những thứ thực vật biến dị kia a... Thậm chí rất nhiều trái cây cũng không bổ ra được, chớ nói chi là dùng ăn.

" Trình Hiểu, chuyện lần trước... Thật sự là xin lỗi, bởi vì những dược vật kia rất trọng yếu, cho nên lúc đó ta rất căng thẳng, hơn nữa sắc trời vừa tối, cho nên mới... Hy vọng ngươi có thể tha thứ ta, thực sự xin lỗi!" Một cái thanh âm trong trẻo mà thành khẩn vang lên, thanh âm này, quả nhiên, là Ninh Ân.

Trình Hiểu nhàn nhạt xoay người lại, nhìn trường sam ( áo dài nam ) trước mắt toàn thân đầy miếng vá lại giặt được rất sạch sẽ, thậm chí có thể ngửi được mùi thơm tươi mát trên mặt, sợi tóc đen thùi được đơn giản túm lại ở sau lưng, dùng một cây lụa buộc lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy áy náy và lo lắng, ánh mắt chân thành tha thiết phải nhường Trình Hiểu thật muốn đề cử hắn đi tham gia tranh cử giải Oscar điện ảnh! Tuyệt đối là đoạt giải quán quân a...

Những người bên cạnh thấy bộ dáng này của Ninh Ân, cũng cảm thấy hắn có chút đáng thương.

" Chuyện gì a, là lần trước nhận sai bọn cướp?" Trong nhân loại tuyệt đối đủ đưa tin tức, xem ra không có tới một ngày, cũng đã truyền khắp.

" Lại nói tiếp cũng không tính là lỗi của thầy thuốc Ninh, dù sao khi đó tối như vậy, tình hình lại nguy cấp, nhận xét sai lầm cũng là không thể tránh được..." Hiển nhiên hình tượng của Ninh Ân so với Trình Hiểu càng đi sâu vào lòng người, còn là vai chính diện khống chế sân khấu nữa.

" Đúng vậy, thầy thuốc Ninh là người tốt như vậy, lần này đưa thuốc qua nghe nói hiệu quả rất tốt đâu!"

" Theo như ta nói, Trình Hiểu thấy tốt thì thôi, Ninh Ân cũng không phải cố ý..."

Trong lời nói, mọi người dường như không đem oan uổng của Trình Hiểu xem như một hồi chuyện, dù sao bọn họ cũng cho rằng người nào đó đừng nói là oan uổng, nói là chết chưa hết tội cũng không quá đáng... Đương nhiên đây cũng chính là nói một chút mà thôi, người có thể sống đến bây giờ đều không phải là đồ đần, cũng chỉ khuyên Trình Hiểu tha thứ Ninh Ân, dù sao Trình Hiểu thiếu chút nữa bị oan uổng thành tên cướp cũng là sự thật, đây chính là tội lớn sẽ bị lưu đày.

Cho nên trái lại không có xuất hiện chuyện mọi người chờ lệnh, để cố gắng bỏ qua cục diện... Thế nhưng thanh âm xì xào bàn tán của các ngài có thể nhỏ chút sao, đây là cố ý khiến ta nghe thấy sao...

" Không sao." Trình Hiểu xua tay, vẻ mặt nhẹ nhàng lãnh đạm, ai so với ai còn có thể diễn trò a cưng à!

A... Như thế khiến Ninh Ân nhất thời không nói tiếp nổi, hắn cho rằng dựa theo tính cách của Trình Hiểu, sẽ phải nổi giận mắng chửi, thậm chí sẽ muốn đối với mình ra tay, đến lúc đó mình có thể chiếm thế thượng phong... Đáng tiếc, Trình Hiểu người này là chuyện gì xảy ra, giống như là trong một đêm, liền trở nên quá khác trước đây.

" Cám ơn ngươi đã tha thứ." Che giấu một tia ghen ghét ở đáy mắt, Ninh Ân triển khai nụ cười dịu dàng, "Lần này còn phải phiền toái các ngươi nữa."

Còn phải làm phiền ngươi... Các ngươi này là chỉ ai? Trình Hiểu hơi hơi chọn mi.

" Lam, phía trước lần này đều là ta và ngươi một tổ, không biết là có thuận tiện hay không?" Sau khi nói xong, Ninh Ân ngượng ngùng liếc nhìn Trình Hiểu, "Nếu là ngươi không giúp được, ta lại đi hỏi tổ khác một chút đi, lượng dược thảo tích trữ không nhiều lắm, ta không biết lần này Trình Hiểu cũng sẽ đi ra ngoài, thật sự là xấu hổ."

Lâm Diệp nghe vậy cũng cảm thấy có chút phiền phức, Trình Hiểu là lần đầu tiên đi ra ngoài, Lam nhất định là sẽ săn sóc nhiều hơn, thế nhưng nếu lại thêm một người, vậy thì khó tránh khỏi ở có chút thời điểm □□ không có phương pháp... Đương nhiên hắn không phải là hoài nghi khả năng của Lam, chỉ là có cái nhân tố không xác định Trình Hiểu này ở đây, Lâm Diệp thật đúng là không cảm thấy hôm nay sẽ thuận buồm xuôi gió.

Không phải ngài nên trực tiếp đi đề nghị đổi một tổ sao, cần gì trước tới xin lỗi, lại nói lên chuyện này, thuận tiện chỉ ra sự quan trọng của chuyện không đủ dược thảo, sau đó cười đứng thẳng không di chuyển... Trình Hiểu tỏ vẻ không nói gì, phía sau còn bỏ thêm một câu không nghĩ tới chính mình sẽ đến... Thật đúng là nêu đủ ý chính.

Cũng không phải Trình Hiểu lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, những lời này của Ninh Ân nhìn như không có chút động cơ nào, ngược lại nghe đích thật là rất chân thành, thế nhưng nếu đổi lại vị trí mà suy nghĩ, nếu là mình thì khẳng định sẽ trực tiếp hướng cấp trên đề nghị đổi một tổ khác, dù sao dị tộc đơn lẻ cũng không phải là không có... Nhưng bây giờ thời gian lên đường cũng sắp tới, nếu muốn lại bố trí lần nữa cũng không kịp, hắn sớm không tới muộn không tới, lại cố ý lúc này qua đây nói những lời này, thích hợp sao hả cưng?

" Có thể." Mặc kệ có thích hợp hay không, Lam cũng không thể đẩy đi, dù sao chuyện thảo dược đúng là không thể coi thường, mà dị tộc đơn lẻ bây giờ đã sớm đi ra...

" Làm phiền ngươi." Ninh Ân lại lần hơi cúi người lần nữa, cầm lên dụng cụ hái thảo dược của mình, thuận theo đứng ở phía sau Lam, cùng nhau đứng với Trình Hiểu.

Không biết bây giờ Trình Hiểu là cảm giác gì đây, trong lòng Ninh Ân có chút đắc chí, dùng khóe mắt liếc nhìn người bên cạnh... Sẽ phẫn hận căm tức nhìn qua đây, hay là vẻ mặt uất ức? Lam tự nhiên sẽ chú ý đặc biệt đến mình nhiều một chút, dù sao một cái nhân loại hết ăn lại nằm như Trình Hiểu, đâu có xứng đôi với Lam tuấn tú mạnh mẽ...

Trình Hiểu ngẩng đầu nhìn không trung, nhiều mây, không gió, thích hợp đi ra ngoài, một hồi hay là trước tiên đi theo Lâm Diệp cùng nhau hành động, quan sát xem nguồn gốc thực vật bây giờ từ đâu đã rồi tính tiếp ...

Ninh Ân hơi hơi cúi đầu, đáy mắt xẹt qua một chút tức giận, không nghĩ tới... Trình Hiểu lại dám không nhìn mình, hắn được tính là cái thứ gì chứ!