Chương 10: Tạ lễ ( Lễ vật cảm ơn )



Chương 10: Tạ lễ ( Lễ vật cảm ơn )

Buổi tối, Trình Hiểu lấy được một ít rễ cây dại có thể ăn, ngoại hình na ná khoai lang, da màu vàng nhạt, bóc ra bên trong cũng là màu trắng sữa, cảm giác càng nhẵn mịn một ít.

Đây là...Lấy vật đổi vật? Trình Hiểu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lẫm, rõ ràng không phải tình cảnh kiểu bởi vì ngươi tốt với ta, cho nên ta cũng sẽ đối tốt với ngươi, càng giống như là sợ mình lại nghĩ ra âm mưu gì, cho nên trước đó đem công tác chuẩn bị làm tốt...

Ở trong lòng của Lẫm, chỉ cần mẫu phụ có đủ thức ăn, liền có thể yên tĩnh chốc lát... Tuy rằng không biết loại củ quả này hắn có thể ăn được hay không, ngày trước một ít thực vật hoang dã tìm về, hầu như đều bị Trình Hiểu ném ra ngoài, nói là chết đều không ăn loại thức ăn bẩn thỉu này.

Nhưng hắn bây giờ cũng chỉ có thể lấy được những thức ăn này, còn là dùng cái giá cổ tay gần như bị bẻ gẫy.

Bây giờ đang là thời kỳ săn bắn khó khăn, mãnh thú thường xuyên qua lại, môi trường rất ác liệt, thức ăn bên trong thành cũng không nhiều, trọng trách trong nhà gần như đều đặt ở trên người của phụ thân... Lẫm biết hiện tại nếu mẫu phụ lại làm ra hành động gì xấu xa, hậu quả có thể rất nghiêm trọng.

Không để ý tới suy nghĩ phức tạp như vậy của đứa trẻ, Trình Hiểu đem rễ cây gọt da, đặt ở trong nồi luộc thành một nồi canh bột màu trắng sữa, mùi thơm nồng nặc, cảm giác mềm mịn... Rất thích hợp trẻ con và người già răng lợi không tốt ăn vào.

Trình Hiểu đổ mồ hôi một phen, đại nam nhân, đương nhiên không thích ăn cháo, chẳng qua là thứ thịt cứng cỏi kia hắn cũng không tiêu hóa được nhiều lắm, mà nội tạng và thịt non mới mẻ không phải ai cũng có thể được chia đến, trừ khi lén lút đi săn bắn...Còn may trong nhà còn có mấy miếng trái cây có thể đủ no bụng, không chỉ giải khát còn ăn được.

Ăn một trái táo sắp hỏng... Trình Hiểu bắt đầu tính toán cách trồng cây ăn quả, bây giờ còn chưa có dung nhập vào trong tập thể, muốn đi ra ngoài săn bắn là không thể nào, liền trận thế phòng thủ này, chính mình ngay cả cửa thành cũng không ra được... Lui một bước mà nói, coi như là lặng lẽ chạy ra ngoài, làm sao khả năng thân thủ đột nhiên liền tốt thì phải làm thế nào?

Trong mộng xuất hiện một gã tiên nhân tóc bạc sắc mặt hồng hào? Sau đó cho mình một quyển sách quý tu chân, đem truyền thừa cũng rót vào trong đầu mình... Đây là tiểu thuyết sao? Hiển nhiên không phải!

Cho nên tạm thời vẫn là suy nghĩ xem có chuyện gì trong khả năng mình có thể làm một chút, sau này đi ra ngoài săn bắn, cũng sẽ không có thời gian đi lo lắng cái cây ăn quả gì... Nói cho cùng, Trình Hiểu cũng là một cái người theo chủ nghĩa ăn thịt, ăn chay cái gì... Khụ khụ, cần phải đem luật bảo vệ thực vật không nhìn mới được.

Trình Hiểu tỏ vẻ xem nhẹ《 luật bảo vệ động vật 》thì hoàn toàn không có áp lực chút nào, hoang dã chỉ có mãnh thú, pháp luật ở mạt thế vốn là khống giống như khi mình làm thầy thuốc, đối mặt nguy hiểm diệt chủng trước mắt, nhân loại đã kích phát toàn bộ tiềm lực.

Suy nghĩ làm sao có cây giống, Trình Hiểu từ từ ăn hết cháo trong bát, Lẫm và Lam là sẽ không ăn, hai gã dị tộc vẫn dùng một miếng thịt nhỏ để no bụng như trước, cũng như thường lệ đem một phần ba miếng thịt chia cho nhân loại.

Trình Hiểu mắt liếc khối thịt chín khối lượng không ít này, dùng dao nhỏ Lam mới mua ở phía trên cắt một chút, cắt ra một miếng nhỏ, những sợi thịt này tinh mịn lại dai chắc, hắn không ăn được nhiều lắm, còn dư lại liền bị Trình Hiểu gạt đến trong chén của Lam...

Lam: "..."

Dị tộc lạnh lùng nhìn thịt trong bát, hành động của nhân loại gần đây quả thật có chút không giống bình thường.

Không có chú ý tới một tia ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Lam, Trình Hiểu đem canh bột còn dư lại nửa nồi đóng gói tốt, dự định đưa đến chỗ Lâm Diệp...Muốn nhập vào đoàn thể cần một cái cửa để đột phá, làm huynh đệ sẽ giúp bạn không tiếc cả mạng sống a!

Nhân loại đây là dự định đi ra ngoài? Lẫm có chút ngạc nhiên, bình thường đến buổi tối, nhân loại cũng sẽ không ra ngoài, mặc dù bên trong tòa thành coi như là an nhàn, nhưng cũng chỉ là so với ngoài hoang dã mà thôi, tranh đấu bên trong cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ chấm dứt, nhân loại càng đấu tranh ngầm không ngừng, chia ra rất nhiều đoàn thể nhỏ, ngay cả dị tộc cũng sẽ không tham gia vào trong đó, bọn họ đối với mấy thứ này không có hứng thú, có thể bảo đảm sự kéo dài của chủng tộc mới là trọng yếu nhất.

Sự vật cạnh tranh được lựa chọn bởi tự nhiên, người thích nghi mới có thể sinh tồn (*) cũng là quy luật bị dị tộc công nhận, cho nên bọn họ sẽ không dễ dàng nhúng tay vào tranh chấp giữa nhân loại.

(*: nguyên văn là vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn. )

" Đây là..." Lâm Diệp nhìn thực vật trước mắt, có chút không thể tin, Trình Hiểu sẽ đưa thức ăn cho mình?! Thực sự là chuyện bất khả tư nghị (*)... Ngay cả trước thời mạt thế, vị đại thiếu gia này đối với mình cũng không có sắc mặt gì tốt, luôn luôn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình và phụ thân, thực sự là uổng phí có cha mẹ tốt như vậy của hắn.

(*bất khả tư nghị: không thể tin được/vô cùng khó tin.)

"Lễ vật cảm ơn." Trình Hiểu thản nhiên nói, Lâm Diệp đúng là giúp mình không ít, không nói khác, Lâm thúc một cái mạng kia, là cũng đủ lý do rồi.

"... Nhà ngươi cũng không giàu có, vẫn là lấy về đi." Lâm Diệp châm chước khi dùng từ, hắn biết Trình Hiểu không thích người khác nói hắn nghèo khó, nhưng điều kiện bây giờ khác biệt, tất cả mọi người rất khó khăn, Lâm Diệp tuy rằng ban đêm cũng chỉ ăn no được một nửa, đem thức ăn còn thừa lại cũng cất trữ lên, nhưng cũng sẽ không có lý do cầm gì đó của Trình Hiểu... Hắn biết, Trình Hiểu bình thường không biết dự trữ mới là cái khó khăn nhất.

Lâm Diệp vốn là còn dự định đem phần thức ăn của mình tiết kiệm một chút, đến lúc đó cầm đi cho Trình Hiểu, đối phương gần đây có chiều hướng biến tốt, chỉ là trước đây Lâm Diệp đã bị Trình Hiểu lừa rằng nói mình đã sửa sai rất nhiều lần, sớm đã nản lòng.

" Ha ha, khách sáo." Trình Hiểu tự nhiên là không nhớ nổi ngữ điệu nói chuyện trước kia của mình, nhưng mà phương thức nói chuyện thay đổi ngược lại cũng không phải là sự tình gì khiến người khác chú ý, mạt thế, đã để cho người ta kinh ngạc đến tuyệt vọng.

Trình Hiểu chưa cho Lâm Diệp cơ hội từ chối, trực tiếp đem thức ăn nhét vào trong tay đối phương nói, "Đi trước." Trời đen kịt, vẫn là về sớm một chút, vừa mới đến, hình như có chút không thích hợp để thấy máu a.

Lúc nãy khi mình cầm thức ăn ra cửa, liền đã phát hiện mấy đạo ánh mắt ác ý, lại còn có can đảm một đường bám theo... Trình Hiểu cười lạnh một tiếng, trực tiếp đi lên đường nhỏ dẫn về nhà mình.

Đôi khi, người xấu cũng là một cửa đột phá rất tốt.