Nửa đêm, gió lớn, cây cối trong rừng đung đưa như bị người kéo giật, lá cây xào xạc.
Liễu Sắt ngủ rất say lại bị cuồng phong phía ngoài đánh thức, trong lúc mơ mơ màng màng cô cảm thấy gió lạnh thổi vào từ cửa hang. Cô quấn một tấm da thú mà vẫn không hết lạnh
nên
vô thức tìm kiếm nguồn nhiệt. Chân không biết đυ.ng phải cái gì cứng cứng, nóng nóng như lò sưởi, thế là cả người liền áp vào.
“Lò sưởi ở đâu ra vậy?” Trong nội tâm cô
lẩm bẩm: “Ấm quá đi mất!”
Sáng hôm sau Liễu Sắt mở mắt ra bị thứ ở ngay trước mắt dọa cho hết hồn. Cô nhìn kỹ lại mới phát hiện đây là cánh tay A
Bảo, cánh tay màu đồng rắn rỏi, da nhẵn nhụi, cách chóp mũi của mình chỉ có 0.01 millimet.
Cô
lập tức tỉnh ngủ, lại đột nhiên cảm thấy bả vai rất nặng, tay kia của A
Bảo đặt trên vai cô. Cô
nằm nghiêng, một tay A
Bảo vắt qua đầu cô, đặt phía trước người cô, cánh tay kia đặt
trên vai cô, nói cách khác cô hoàn toàn nằm trong lòng A
Bảo, phía sau lưng dán sát vào bụng anh, phần eo bị một thứ cứng rắn chọc vào.
Liễu Sắt không cần nhìn cũng biết đấy là cái gì.
“Cô chèn chết tôi rồi!”
Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói trong trẻo, bởi vì vừa tỉnh ngủ mà hơi trầm khàn.
Liễu Sắt xoay người, trông thấy A Bảo cũng phải nghiêng người, tấm lưng rắn chắc tỳ lên vách tường, thân hình cao lớn bị chen chật cứng ở góc, có chút không thoải mái, ngay cả cái đuôi cũng không có chỗ để mà phải đặt trên đùi.
“Thực xin lỗi đêm qua quá lạnh, tôi… A Bảo!”
“Thì sao?”
Liễu Sắt còn chưa dứt lời, âm điệu đột nhiên cất cao, kinh ngạc nhìn nhìn: “Sao trên người anh lại. . . Có lông?”
Phía dưới cổ, ngực cùng trên đùi mọc một tầng lông tơ mỏng màu vàng kim, rất giống màu da, không nhìn kỹ sẽ không thấy.
A Bảo sờ lên lông tơ trên người, thản nhiên nói: “Mùa đông đến, trên người tôi sẽ mọc lông.”
A Bảo nhìn Liễu Sắt. Sáng sớm ánh sáng còn nhẹ, con ngươi của anh không phải co lại, hai đầu trên hẹp, ở giữa lại mở to, như hình bầu dục dựng thẳng. Lúc nhìn chằm chằm luôn có cảm giác quỷ dị khó diễn tả bằng lời. Anh
tỏ ra
thản nhiên nhưng trong lòng lại chờ vẻ mặt sợ hãi của Liễu Sắt. Con người đều như vậy, bài trừ đối lập, bọn họ gọi chủng tộc không giống mình là. . . Dị tộc. Đối với dị tộc con người luôn nô dịch, hành hạ đến chết, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Liễu Sắt nghe anh
nói như vậy cũng yên lòng. Cô
còn lo anh
bị bệnh. Mùa đông đến trên người mọc lông? Thế chẳng phải giống động vật đến mùa phải thay lông sao? Trong cơ thể nửa người thú có một nửa gien động vật, mọc lông cũng là bình thường, như vậy không tồi, có thể thích ứng điều kiện thiên nhiên nơi này.
“Còn có… Vấn đề gì sao? “Liễu Sắt hiểu ra rồi nhưng A Bảo vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, nét mặt này giống như cô nói thiếu gì đó.
“Cô không thấy có gì không ổn sao?”
“Có gì không ổn?”
“Lông đó, tôi có thể mọc lông”
“Tôi biết rồi, lông… Là để chống lạnh đúng không?”
“Ừ… “
“Rất tốt, như vậy mùa đông anh sẽ không sợ lạnh, anh giúp tôi tìm mấy tấm da thú được không? Tôi không mọc lông, mùa đông sẽ lạnh chết mất.”
A Bảo cẩn thận quan sát nét mặt của cô,
xác định cô
không giả vờ, là thật sự không coi anh
như dị tộc, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, giọng điệu cũng vui vẻ không ít: “Đến mùa đông lông của tôi
sẽ rất dài.” Ý của anh
là: Cô đến lúc đó không phải lo!
Liễu Sắt không hiểu, lông dài là chuyện nên kiêu ngạo sao? Giọng điệu kia chẳng lẽ là mong cô
khen sao?
Liễu Sắt còn đang phân vân không biết nói gì, A
Bảo đã nhảy xuống, Liễu Sắt nhìn bóng lưng anh, khó hiểu lầm bầm: “Mọc lông vui vậy sao?”
Cô
gấp gọn da thú trải trên mặt đất và đắp trên người, đặt vào góc xong cũng đi xuống theo.
Liễu Sắt tới đây đã 22 ngày, cô khi vừa đến đây và cô bây giờ đúng là khác nhau hoàn toàn. Hơn hai mươi ngày này Liễu Sắt không thể nói là đã thay đổi hoàn toàn nhưng cũng có thể xem như tiến bộ thần tốc. Cô
từ nhỏ học múa, thân thể mềm dẻo vô cùng, lại tăng cường luyện tập thể lực, hiện giờ chạy hai cây số cũng là chuyện nhỏ. Ngay cả lên xuống nhà cây cô cũng có thể tự leo, không cần dựa vào A
Bảo nữa rồi. Anh
buộc cố định một cây mây to như cánh tay trẻ con lên trên cành cây cạnh cửa ra vào, Liễu Sắt
hiện giờ đã có thể dùng cây mây này để leo lên leo xuống thành thạo.
A Bảo là người bạn cùng phòng khá dễ chịu, chỉ cần không quấy rầy anh, nhất là lúc anh
ngủ trưa, anh
bình thường đều thoải mái. Tuy độc mồm độc miệng, luôn thích gọi cô là ‘Con người’, nhưng Liễu Sắt cần
cái gì anh
cũng sẽ cố gắng tìm.
Chỉ có điều không được hỏi về cha mẹ anh, nếu không anh
sẽ bơ cô cả ngày.
Tới nơi này lâu như vậy Liễu Sắt còn không biết mình đang ở đâu, mỗi lần hỏi A
Bảo anh
cũng chỉ trả lời
hai chữ: Không biết. Ngoại trừ A
Bảo cô
chưa gặp ai khác, chỉ mong rằng ra được khỏi cánh rừng rậm này sẽ tìm được người khác hỏi thăm.
Liễu Sắt xuống tới dưới tàng cây, trông thấy lá rơi đầy đất, vô cùng tiêu điều. Trận gió lớn tối hôm qua giống như thổi mùa đông tới, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh. Cô
còn đang mặc T-shirt, quần thể thao, giày converse lúc đến. Đây là quần áo dày nhất của cô, váy lá cây mát mẻ cô
làm đã không thích hợp với mùa này nữa rồi, thật không biết làm thế nào mới vượt qua được mùa đông này.
Cô
run lẩy bẩy đi đến suối nước nóng rửa mặt, A
Bảo đã sớm rửa ráy xong, nhưng không đi tìm đồ ăn như mọi ngày mà đứng ở vách đá, không biết đang nhìn cái gì.
Liễu Sắt vệ sinh cá nhân xong anh
còn chưa đi, vì vậy cô đi tới đứng ở bên cạnh anh.
Khắp núi rừng
bao phủ bởi màu vàng, màu đỏ, màu xanh, lá cây tầng tầng lớp lớp, phóng mắt nhìn giống như một bức tranh đậm màu sắc.
A Bảo quay đầu, trông thấy Liễu Sắt
ôm hai tay, lạnh co ro cả người. Anh
hơi nhíu mày, hỏi: “Đồ của cô trong nhà cây có gì muốn mang đi không?”
“Mang đi? Ờ thì… Kéo, giấy cùng quần áo tôi làm.”
“Còn gì nữa không?”
“Không, chúng ta phải đi sao?”
“Phải, mùa đông năm nay sẽ tới sớm, chúng ta phải đi mau. Cô xuống suối tắm cho ấm người, lát nữa tôi về chúng ta cùng đi.”
“Gấp vậy sao? Hôm nay đi luôn à…”
A Bảo dùng hành động nói cho cô
biết là gấp thế nào. Cô
còn chưa dứt lời anh
đã chạy xa.
Lúc anh
trở lại trên tay chỉ cầm hai tấm da thú cùng một cái kéo.
“Đi thôi!” Anh
nói với Liễu Sắt: “Trên đường tôi
sẽ tìm đồ ăn cho cô.”
“Mang ít đồ vậy sao?” Liễu Sắt kinh ngạc: “Anh không mang gì sao? Chỗ trú đông cách đây không xa à?”
“Đồ của tôi trên đường có thể tìm, chỗ kia… Một mình tôi
đi ước chừng mười ngày, hiện giờ thêm cô nữa hi vọng sẽ không phải đi quá lâu.”
Nói xong anh
mở một tấm da thú ra, cuốn Liễu Sắt cuốn lại như cuốn thảm, chuẩn bị kẹp cô như mọi ngày.
Liễu Sắt không chịu, lộ trình dài như vậy nếu để anh ta kẹp đi xóc nảy như mọi ngày thì cô nôn đến chết mất: “Như vậy không được, kẹp như vậy rất khó chịu.”
“Vậy muốn thế nào? Cô
muốn chạy cùng tôi chắc?” Vẻ mặt A Bảo không tán thành.
Làm sao có thể, tốc độ của anh là của báo đó. Đừng nói A
Bảo, chính Liễu Sắt cũng không cho rằng mình có thể chạy cùng anh.
“Nếu như… Anh
cảm thấy không quá nặng, tôi
có thể nằm trên lưng anh. “Liễu Sắt có chút xấu hổ đề nghị. Lúc này cô
thực sự cảm thấy mình quá vô dụng, quá vướng tay vướng chân.
Cô
cho rằng a Bảo sẽ cự tuyệt, không ngờ anh
lập tức xoay người, hai tay chống ở trên đầu gối, quay đầu nói với cô: “Lên đi.”
Thân hình A Bảo cao lớn, cong ra phía trước, cái đuôi linh hoạt vểnh lên bên cạnh, khom ra một hình cung rất lớn, lông tơ vàng kim trên lưng phát sáng lấp lánh dưới ánh nắng.
Đối với đàn ông, nếu như anh ta
nguyện ý xoay người cõng bạn
có lẽ là xuất phát từ phép lịch sự, có lẽ là có cảm tình với bạn. Nhưng đối với nửa người
thú mà nói, anh ta
nguyện ý cõng bạn, chứng tỏ anh ta hoàn toàn tin tưởng bạn, chấp nhận cho bạn nhìn thấy điểm yếu của mình.
Giây phút A
Bảo xoay người, Liễu Sắt cảm động.
Cô
leo lên tấm lưng rộng lớn của anh, hai tay ôm cổ anh.
“Đưa da thú cho tôi.”
A Bảo cầm lấy da thú, luồn xuống dưới mông cô, buộc thắt nút ở bụng mình. Như vậy Liễu Sắt sẽ được buộc chắc vào lưng anh, cho dù chạy nhanh cũng sẽ không rơi.
“A Bảo… ” Khi anh
làm xong, Liễu Sắt nằm sấp ghé vào tai anh, rất trịnh trọng nói: “Cảm ơn anh!”
Cảm ơn anh
trong lúc tôi mờ mịt bất lực đã cưu mang tôi, cảm ơn anh kiên nhẫn dạy tôi, cảm ơn anh tin tưởng tôi, cảm ơn anh… Không coi tôi
như gánh nặng mà vứt bỏ tôi.
Hơi thở của Liễu Sắt phất qua cổ A
Bảo, ấm áp, ngưa ngứa, như bị một sợi lông vũ nhẹ nhàng cọ hai cái trong lòng. Anh
không chịu được xoay xoay tai, gầm một tiếng, chạy như bay về phía mặt trời mọc.
***
p.s: Báo-kun tsun =)))))))))))))))))