Trong lòng Long Trạm suy nghĩ miên man, trông như đang nghe Miêu Ngạo nói nhưng thực chất là đang lơ đãng.
Sau khi chạy xong, Long Trạm lên mạng tìm kiếm thông tin về Địa Cầu cổ.
Trên mạng không có nhiều thông tin về Địa Cầu cổ, chỉ biết rằng vào đầu kỷ nguyên mới, Địa Cầu cổ đã gặp phải thảm họa chưa từng có, Địa Cầu phồn hoa ngày xưa giờ đã trở thành một mảnh hoang vu, thỉnh thoảng có lính đánh thuê đến, ngoài ra không có ai.
Bụp!
Long Trạm mải xem thông tin quá chăm chú, không để ý cột hành lang phía trước, đâm thẳng vào, may mà có người đỡ kịp nên trán cậu không bị đập vào cột.
“Cẩn thận chút.” Snuo buông tay, nhắc nhở Long Trạm.
Long Trạm vô thức xoa trán, không biết có phải ảo giác không, sừng rồng trên trán khi chạm vào tay Snuo, một luồng điện tê dại từ lòng bàn chân dâng lên, nếu cậu không cắn chặt môi, suýt nữa đã kêu lên rồi.
Cậu không ngờ sừng rồng lại nhạy cảm như vậy, thật đáng xấu hổ!
Long Trạm ổn định lại trái tim đang đập thình thịch, bình tĩnh nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Snuo đặt tay ra sau lưng, không nhịn được mà xoa xoa hai cái.
Vừa rồi chạm vào trán Long Trạm, cậu bất ngờ cảm thấy có gì đó nhô lên, tiếc là cậu tránh nhanh quá, không cảm nhận được đó là gì. Snuo có chút tiếc nuối, ánh mắt liếc qua quang não của Long Trạm, thấy hiện lên hình ảnh toàn tức về Trái Đất, mắt khẽ động.
“Cậu có hứng thú với Địa Cầu cổ à?”
Long Trạm gật đầu, chuyện này không cần giấu giếm.
“Thật trùng hợp, tôi cũng biết chút ít về Địa Cầu cổ.”
Long Trạm ngạc nhiên nhìn Snuo.
Snuo nói: “Cậu quên là gene thức tỉnh của tôi là người cá Đông phương à?”
Đôi mắt Long Trạm sáng lên: “Thế điện hạ có thể kể cho tôi nghe về Địa Cầu cổ được không?”
“Đương nhiên rồi, cậu có thể biết có một số người gia nhập liên bang, nhưng trước đó, người của Địa Cầu cổ đã tham gia vào chiến trường viễn cổ, Long tộc, người cá... Sau trận chiến, huyết mạch của họ rải rác ở khắp các tinh cầu, dẫn đến việc một số người có thể thức tỉnh gene của loài viễn cổ... Nói cho cùng, đa số người trong tinh cầu của chúng ta đều có gene của người Địa Cầu cổ.”
Long Trạm nghe đến mê mẩn, quả nhiên mình còn hiểu biết rất hạn chế về thế giới này, chỉ biết một số người Trái Đất gia nhập liên bang, nhưng không biết loài viễn cổ có nguồn gốc từ Trái Đất, chẳng trách Snuo gọi Trái Đất là Địa Cầu cổ.
Lời của Snuo ngắn gọn rõ ràng, đến khi chuông vào lớp vang lên, Long Trạm vẫn còn chưa thỏa mãn.
“Điện hạ, tôi đi học đây.”
Long Trạm liếc qua cổ tay phải của Snuo, từ ống tay áo lộ ra một đoạn vòng chuỗi hạt, tim cậu đập mạnh. Đó là cảm giác món đồ của mình được người khác trân trọng, khiến cậu trào dâng lên cảm giác vui mừng từ tận đáy lòng.
Snuo gọi Long Trạm lại: “Với mối quan hệ của chúng ta, cách xưng hô có thể gần gũi hơn được không?”
Đôi mắt vàng kim của Long Trạm lấp lánh, giọng cậu hơi khàn, nghiêm túc nhìn vào mắt Snuo, khẽ nói: “Vậy gọi là anh nhé.”
Đồng tử của Snuo co lại, khi hắn tỉnh lại, Long Trạm đã chạy xa.
Hắn khẽ cười không thành tiếng.
Trên đường trở về lớp A, một thanh niên khoác vai Snuo, nhưng ngay sau đó rụt tay lại kêu lên, nhảy lùi lại.
“Này thái tử điện hạ, bộ cậu không uống thuốc ức chế à? Tinh thần lực của cậu làm tay tôi đau quá.”
Một thanh niên tóc bạc xoa xoa cổ tay, trên đầu có hai cái tai thú dựng đứng nhô ra.
Snuo quay lại nhìn thanh niên tóc bạc, lấy thuốc ức chế từ trong vòng tay chứa đồ ra uống một ngụm, tinh thần lực sắc bén như băng từ từ mềm ra, quay trở về trong cơ thể hắn.
“Chậc chậc, điện hạ, tinh thần lực của cậu mạnh như vậy, bạn đời tương lai của cậu chắc sẽ khổ lắm đây.”