Thời gian trôi qua, trong khi Linh Lan vẫn phải chịu đựng sự khinh thường và áp bức từ gia đình, đại ca của cô đã đột phá lên cảnh giới Nguyên Linh. Nhị tỷ Hồng Ánh cũng không kém cạnh, đã đạt tới cảnh giới Tiên Tử, là thiên tài được cả gia đình, cả dòng họ Tạ khen ngợi. Tứ muội Ngọc Mai, được nhị tỷ chỉ dạy, cũng đã đạt tới cảnh giới Huyền Đạo, họ khiến cả gia đình tự hào và hãnh diện.
Chỉ có Linh Lan, với tất cả nỗ lực và kiên trì của mình, vẫn mãi là một phế vật, một phàm nhân không thể tu luyện. Trong khi mọi người xung quanh tiến xa trên con đường tu tiên, Linh Lan vẫn mắc kẹt trong thế giới phàm trần, không thể vượt qua giới hạn mà số phận đã đặt ra cho cô.
Một ngày, như bao ngày khác, Linh Lan vào núi kiếm củi. Ánh mặt trời len lỏi qua những tán lá rừng, tạo ra những vệt sáng lung linh trên con đường mòn mà cô bước đi. Linh Lan cặm cụi xếp lại chỗ củi khô vừa nhặt được, những giọt mồ hôi từ trán cô lăn dài trên khuôn mặt, mái tóc dài trắng như tuyết bay phất phơ trong gió, hòa quyện với những đường nét thanh tú trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Đôi mắt của Linh Lan, sáng bừng như hai viên ngọc lam, phản chiếu ánh sáng mặt trời một cách rực rỡ, tạo ra một ánh sáng đặc biệt, mang theo hơi ấm và hy vọng. Mỗi nụ cười và biểu cảm trên gương mặt đều phản ánh sự kiên cường của cô, khiến người ta không thể không ngưỡng mộ và tôn trọng.
Trong lúc đang làm việc, ánh mắt của Linh Lan bất ngờ chạm vào một hang động lớn phía xa: "Dường như là một địa điểm hoàn hảo để nghỉ ngơi." Cô nghĩ. Đôi chân mỏi mệt của cô dẫn dắt cô đến gần hơn, và cô quyết định bước vào hang động để tìm một chút bình yên và mát mẻ.
Nhưng khi cô bước vào, cô mới nhận ra rằng hang động không chỉ lớn hơn cô tưởng, mà còn sâu và kỳ lạ hơn nhiều. Bóng tối dày đặc và sự yên tĩnh bao trùm không gian, tạo ra một cảm giác huyền bí và lạ lùng. Linh Lan cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi bước tiếp vào bóng tối, nhưng sự tò mò và khát khao khám phá đã khiến cô quyết định không chùn bước.
Bước đi sau bước đi, cô tiến sâu hơn vào trong hang động. Ánh sáng từ bên ngoài dần trở nên mờ mịt, và cô bắt đầu phải dùng tay để dẫn đường. Đáy đất dưới chân cô cũng trở nên ẩm ướt và lạnh lẽo hơn, tạo ra những cảm giác khó tả trong lòng cô. Tuy nhiên, sự hiếu kỳ và lòng dũng cảm vẫn là động lực mạnh mẽ đẩy cô tiếp tục bước đi, không ngừng khám phá điều bí ẩn và kỳ diệu phía trước.