Trong một thế giới tu tiên, ở một thị trấn tên là Phong Hành, nơi mây trắng vờn quanh những đỉnh núi cao ngất, ánh nắng mặt trời lung linh chiếu rọi lên những con đường đá cuội và những ngôi nhà gỗ cổ kính, tồn tại một cô gái mang tên Tạ Linh Lan. Với mái tóc trắng dài tựa như một dòng suối bạc lụa, và gương mặt thanh tú với ánh mắt sâu thẳm, cô tỏa sáng như một bức tranh thần tiên giữa biển người.
Nhưng dường như vẻ đẹp ngoại hình của Linh Lan chỉ là một lớp vỏ mỏng manh che giấu đi những đau đớn và khổ đau bên trong. Gia đình của cô, từ cha mẹ đến anh chị em, không bao giờ coi trọng cô.
Tạ Nguyên Tài, đại ca của Linh Lan, không chỉ thèm muốn vẻ đẹp của biểu muội của mình mà còn luôn cố gắng kiểm soát cô. Tuy nhiên, khi Linh Lan cự tuyệt mọi cố gắng của anh ta, Nguyên Tài trở nên căm ghét và bắt đầu chèn ép cô. Anh ta sai khiến những người gia nhân khác cô lập, tránh xa và bắt nạt cô.
Trong khi đó, Tạ Hồng Ánh và Tạ Tiểu Lệ, nhị tỷ và tứ muội của Linh Lan, lại ganh ghét với vẻ đẹp tự nhiên của Linh Lan. Hai tý muội họ luôn cảm thấy bị đe dọa và cố gắng tìm mọi cách để làm tổn thương cô. Họ thường gây chuyện và bắt Linh Lan làm nhiều công việc khó khăn, sau đó cố tình gây rối và làm hỏng công việc của cô, khiến cô trở thành nạn nhân của sự trách móc từ mọi người xung quanh.
Phụ mẫu của Linh Lan, mặc dù biết rõ về tình hình khó khăn mà con gái họ đang phải đối mặt, nhưng họ lại lạnh lùng và vô tâm. Thay vì bảo vệ và chăm sóc Linh Lan, họ chọn lựa không quan tâm. Mỗi lần Linh Lan muốn gặp họ để tìm sự giúp đỡ, họ đều từ chối, giả vờ như không nghe không thấy.
Hành động lạnh lùng và bất công của phụ mẫu làm tăng thêm nỗi đau và cô đơn trong trái tim của Linh Lan. Cô cảm thấy bị bỏ rơi và không có ai để dựa dẫm. Dù vẻ đẹp của cô có tỏa sáng nhưng trong mắt phụ mẫu, nó lại trở thành một thứ vô dụng.
Mỗi ngày, Linh Lan phải đối mặt với sự coi thường và sự bất lực từ gia đình. Những giọt nước mắt lẻ loi, những cảm xúc đau đớn và tự ti dường như trở thành phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Nhưng dù vậy, trong trái tim nhỏ bé của mình, Linh Lan vẫn giữ mãi một niềm tin kiên định.
Cô luôn cảm nhận được một lực lượng kỳ bí, một sức mạnh vô hình tồn tại bên trong. Nhưng điều kỳ lạ là, dù cô cảm nhận được sức mạnh ấy, cô không thể kiểm soát hay sử dụng nó. Sức mạnh ấy luôn không tuân theo ý muốn của cô.
Linh Lan không biết rõ về nguồn gốc của sức mạnh này, nhưng cô tin rằng nó có thể là chìa khóa để cô vượt qua số phận của mình. Cô luôn kiên nhẫn tập luyện, dốc hết tâm huyết vào việc tìm kiếm cách để khám phá và kiểm soát sức mạnh ẩn giấu đó.
Dù bị chèn ép và coi thường, Linh Lan vẫn kiên định bước đi trên con đường của mình, hy vọng một ngày nào đó, cô sẽ tỏa sáng như mặt trăng trong bầu trời đêm tối. Cô tin rằng, dù khó khăn có đến đâu, sự kiên nhẫn và niềm tin sẽ dẫn dắt cô tới ánh sáng cuối con đường.