Đi đường nhỏ dưới núi thì dễ đi hơn nhưng chậm, lại dễ gặp người đi lại giữa hai thôn, không an toàn nên Tô Dĩnh chọn leo qua hai ngọn núi đến nhà lão thần y.
Vùng này núi nhiều, cây cối rậm rạp, tuyết phủ trắng xóa, người lạ không quen địa hình dễ bị lạc.
Nhưng là người sinh ra và lớn lên ở thôn Thanh Sơn nên không thể lạc được, mọi người từ nhỏ đã chơi đùa ở chân núi, đi đường núi chỉ là chuyện nhỏ!
Đặc biệt là Tô Dĩnh còn có thêm một kiếp kinh nghiệm, leo núi rất nhanh, khi đến nhà lão thần y thì trời chưa tối hẳn.
Căn lều rách của lão thần y nằm dưới chân núi, thường không ai đến, hẻo lánh và lạnh lẽo nhưng Tô Dĩnh vẫn chờ một lúc, xác nhận không có ai quanh đó mới đến bên hàng rào gỗ hỏng gọi: "Lưu lão đầu ơi, ông có nhà không?"
Không lâu sau, một ông già nhỏ gầy, lưng còng loạng choạng bước ra: "Tìm ta có việc gì?"
Tô Dĩnh nhỏ giọng: "Khám bệnh không, một con gà mái!"
Cô một tay bế Tô Dụ, một tay kéo tấm vải phủ gùi ra một góc, lộ ra con gà mái đông cứng, mông hướng lên trời.
Ông già nhỏ gầy nhìn qua, ôi, đúng là gà mái! Đôi mắt vốn ti hí bỗng sáng rực lên! Lưng cũng không đau nữa, chân cũng không khập khiễng nữa, ông ta thẳng lưng, cao thêm nửa mét!
Ông già bước nhanh, vài bước đã đến bên hàng rào, còn vội hơn cả Tô Dĩnh: "Mau vào nhanh lên! Kẻo bị người ta thấy!"
Tô Dĩnh: "..."
Cô thầm nghĩ, kiếp trước khi gần trăm tuổi ông ta vẫn còn tinh thần phấn chấn, làm sao mà bây giờ chưa đến năm mươi tuổi đã thành bộ dạng thảm hại như vậy...
Thì ra là giả vờ!
Haiz, nhưng cũng có thể hiểu được, vì muốn sống sót mà, không đáng xấu hổ.
Tô Dĩnh theo sau Lưu lão đầu vào trong túp lều, mới phát hiện ra bên trong không lạnh như nhìn từ ngoài.
Tuy túp lều không có tường đất đàng hoàng, chỉ dùng rơm khô nhét vào giữa các cột gỗ bốn phía nhưng không biết Lưu lão đầu kiếm được một số tấm nhựa dày từ đâu, tự mình dán lên một lớp "giấy dán tường", xếp chồng và ghép lại với nhau khiến cho gió lạnh không thể thổi qua được.
Tô Dĩnh cảm thấy ở trong cái túp lều rách nát này dường như còn ấm áp hơn căn nhà mái tranh của cô...
Nhìn xuống chỗ ngủ của Lưu lão đầu, tuy không có giường đất nhưng ông ta đã lót ba lớp ván gỗ, hoàn toàn cách ly được hơi ẩm và lạnh từ dưới đất bốc lên.
Điều tuyệt vời nhất là giữa ba lớp ván gỗ dùng làm giường, ông ta còn tạo ra các ngăn cách! Chính giữa ngăn cách đặt một chậu than có nắp đậy, chậu than nóng hổi, sưởi ấm các lớp ván gỗ khiến cho cái giường này còn xa hoa hơn so với giường của Hoàng Thượng!
Tô Dĩnh ôm em trai đứng ngây người trong túp lều, một lúc không biết nên hỏi gì trước.
Cô muốn hỏi mấy tấm nhựa trên tường lấy từ đâu, muốn hỏi vé than đổi từ nhà ai... À không, cô đến đây để chữa bệnh cho em trai, sao lại lạc đề như vậy?
Tô Dĩnh nhìn lại Lưu lão đầu đang vui vẻ phấn chấn, thấy ông ta đã đun nước sôi, chuẩn bị nhổ lông con gà mái già.
Tô Dĩnh: "Lưu lão đầu..."
Mắt của Lưu lão đầu vẫn nhìn chằm chằm vào nồi nước sôi, hỏi: "Hai người ai cần khám bệnh?"
Tô Dĩnh đặt Tô Dụ lên cái giường tự chế của Lưu lão đầu, nói: "Em trai cháu, đêm qua bị tiêu chảy một lần, sáng nay lại bị nữa, mấy ngày nay ăn uống cũng không được tốt..."