Tô Dụ tinh ý, nhìn chị không ăn là hiểu ra ăn những thứ này bên ngoài không tiện để người ta thấy. Cậu không phải đứa trẻ 3 tuổi, có thể tự kiềm chế được, hơn nữa cậu cũng sợ ăn vào lại bị tiêu chảy, thật không muốn dùng đá lớn để lau, bề mặt rất thô ráp.
Tô Dụ nghĩ nghĩ, nhe răng cười lộ ra viên kẹo hoa quả lớn trong miệng.
Tô Dĩnh nhìn thấy, gật đầu nói: "Được rồi, về nhà chị sẽ nấu canh bắp cải cho em uống."
Xe la tiếp tục “Cộc cộc” đi về phía trước, không lâu sau đã gần đến thôn Thanh Sơn.
Bên ngoài thôn Thanh Sơn là một khu rừng lớn, cây cối đủ loại kích cỡ, rất dày đặc, thích hợp để giấu thứ gì đó.
Tô Dĩnh đang suy nghĩ, không biết con gà cô giấu tối qua có bị cáo hoặc sói hoang bắt đi không thì nhìn thấy trong rừng có hai bóng người quen thuộc.
Một người là nữ thanh niên trí thức Lưu Dương cùng thôn lên công xã với cô sáng nay và nữ thanh niên trí thức Trương Hiểu Quyên, cả hai người đều bước đi lảo đảo, chân run rẩy.
Người kia là Trần Đại Cương, kẻ độc thân nổi tiếng trong làng, dáng vẻ bóng bẩy nhưng tự cao tự đại, gương mặt đầy vẻ mãn nguyện không thể che giấu.
Tô Dĩnh vừa nhìn thấy dáng vẻ lảo đảo của hai người là hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, cô vui mừng trong lòng, hôm qua không phải Hồ bà tử còn nói lời xấu về gia đình cô sao? Chuyện này đến thật đúng lúc, giống như có người mang gối đến khi đang buồn ngủ vậy!
Mẹ nó, cha cô làm việc suốt đêm thay cho Hồ lão ngũ, cuối cùng Hồ bà tử và Hồ lão ngũ còn nghĩ rằng cha cô làm mệt là đáng đời, cha cô nợ gì nhà họ Hồ sao? Xem này, hành động không đúng là không ổn rồi chứ gì, ha ha, hôm nay Hồ lão ngũ và Hồ bà tử sẽ mất mặt lớn!
Cô nữ thanh niên trí thức Trương Hiểu Quyên kia chính là người đã lăng nhăng với con trai Hồ bà tử, Hồ lão ngũ.
Và người lái xe la Hồ lão lục chính là em họ của Hồ lão ngũ, hai người cùng một ông nội.
Chuyện này đúng là trùng hợp, cô không xử lý Hồ lão ngũ cũng không được!
Chưa kể Hồ lão ngũ vốn đã có vợ.
Vấn đề hiện giờ rất rõ ràng, người vừa làm bậy với Trương Hiểu Quyên là Trần Đại Cương, không phải anh họ của Hồ lão lục, Hồ lão ngũ!
Tô Dĩnh ôm lấy Tô Dụ, dùng tay che mắt cậu lại, không để chuyện bẩn thỉu này làm bẩn mắt em trai, lại giả vờ làm cô bé 9 tuổi ngây thơ, tỏ ra vô tình nói với Hồ lão lục: "Chú Hồ Lục, chú nhìn xem, hai người đó có phải là Trương Hiểu Quyên và Trần Đại Cương không ạ? Họ vào rừng nhỏ làm gì vậy ạ? Thật kỳ lạ, Trần Đại Cương vừa đi vừa cài thắt lưng, Trương Hiểu Quyên còn đứng bên cạnh, thật là không biết xấu hổ! Ơ, áo sơ mi của Trương Hiểu Quyên cũng chưa cài xong! Trần Đại Cương còn sờ mặt Trương Hiểu Quyên nữa!"
Tô Dụ: "..."
Tháo tay ra để tôi nhìn xem!
Hồ lão lục: "..."
Xong đời, anh họ anh ta bị cắm sừng rồi!
Buổi chiều, Trương Hiểu Quyên và Trần Đại Cương rõ ràng không nghĩ rằng chuyện gian díu của họ lại bị người khác nhìn thấy, vì vậy họ cứ tự nhiên mà hành động.
Vì Hồ lão lục đang vội mang bánh bao về nhà, lại nghĩ lát nữa phải trở lại công xã nên xe la đi rất nhanh, cảnh tượng trong rừng thoáng qua rất nhanh.
Bóng dáng của Trương Hiểu Quyên và Trần Đại Cương đã biến mất nhưng lòng Hồ lão lục thì vẫn chưa thể bình tĩnh.