Tô Dĩnh định xem thêm vài thứ khác nhưng đột nhiên Tô Dụ ôm bụng không đi nổi.
Tô Dĩnh: “… Lại muốn đi vệ sinh?”
Tô Dụ nhăn mặt, run rẩy gật đầu.
Tô Dĩnh vội ôm cậu lên: “Em kẹp chặt đi! Tuyệt đối không được để ra ngoài! Em chỉ có một cái quần này, để ra ngoài thì mấy ngày không có quần mặc đâu, quần của anh hai và anh ba đều rộng, em mặc không vừa!”
Thực ra bụng Tô Dụ đang co thắt mạnh, cậu rất lo lắng, sợ mình không chịu nổi, sẽ xảy ra “thảm họa vàng”, vì bây giờ cơ thể cậu nhỏ, không dễ kiểm soát.
Nhưng nghe lời Tô Dĩnh nói, áp lực của Tô Dụ càng lớn, mồ hôi đầm đìa trên trán!
Tô Dĩnh cũng không thể mua đồ thêm, vội hỏi quanh xem ai biết nhà vệ sinh công cộng ở đâu rồi vội vàng đưa Tô Dụ ra khỏi chợ đen.
Qua hai con phố, cuối cùng tìm được nhà vệ sinh, Tô Dụ đặt chân xuống, ôm bụng cúi người, vừa kịp tìm được nơi đúng lúc.
Tô Dụ lau mồ hôi: … Thật nguy hiểm!
Thực ra sáng nay khi tỉnh dậy trên xe ngựa, bụng cậu không sao nhưng sau khi ăn trứng thì có chút cảm giác, vẫn có thể chịu được nhưng vừa ăn mấy viên kẹo ngọt, không ngờ bụng lại phản ứng dữ dội thế!
Tô Dụ kêu rên trong nhà vệ sinh, Tô Dĩnh đứng chờ bên ngoài quá chán đành tính toán thời gian, thấy còn sớm nên lát nữa cô định quay lại chợ đen mua thêm gì đó, chỉ là không thể vào từ nhà Triệu lão thái, phải vào từ cổng chính của chợ đen, mất 1 hào tiền vé.
Một lát sau, Tô Dĩnh đột nhiên nghe thấy có tiếng động từ mấy con phố xa, người đi lại tấp nập.
Cô nhón chân nhìn, không thấy gì nên không để tâm, tiếp tục chờ.
Nhưng chờ lâu, Tô Dụ vẫn chưa ra, Tô Dĩnh sốt ruột, gọi vào nhà vệ sinh: “Em út, em không sao chứ? Xong chưa?”
Tô Dụ lẩm bẩm: “… Xong rồi.”
Tô Dĩnh: “Xong thì mau ra đi, chị em mình còn nhiều việc phải làm lắm!”
Tô Dụ ấm ức nói: “… Không mang giấy.”
Tô Dĩnh: “…”
Giờ phải làm sao đây? Cô cũng không nghĩ đến việc mang giấy!
Tô Dĩnh: “Em ở trong đó ngồi đợi, chị đi tìm đá.”
Tô Dụ càng ấm ức: “…”
Cậu chưa bao giờ dùng đá để vệ sinh!
Đợi Tô Dụ hoàn thành lần đầu tiên dùng đá làm sạch cơ thể đã mất hơn nửa tiếng, Tô Dĩnh vội kéo cậu quay lại chợ đen.
Chợ đen không phải hàng hóa vô hạn, đến trễ là bị mua hết!
Nhưng khi họ đến phố chợ đen lại thấy chẳng có ai!
Tô Dĩnh: ???
Cô không hiểu chuyện gì, cô chỉ rời đi không quá bốn mươi phút, sao chợ đen tan nhanh vậy?
Có lẽ đây là cô không quen quy tắc, lần sau phải đến sớm hơn.
Tô Dĩnh đang đi tới, đột nhiên Tô Dụ đứng lại.
Tô Dĩnh định hỏi có phải lại muốn không nhưng thấy em út chỉ tay về phía mấy hòn đá lớn.
Tô Dĩnh đến gần, thấy giữa hai hòn đá lớn kẹt một mảnh vải thô gấp lại.
Vải thô màu trắng ngả vàng, hòa vào mấy hòn đá ở góc tường, không nhìn kỹ sẽ không thấy, không biết làm sao em út lại phát hiện.
Tô Dĩnh thò tay vào kẽ đá lấy mảnh vải ra.
Khi lấy ra, cô thấy hình dáng vải quen thuộc, hình chữ nhật, không lớn hơn bàn tay bao nhiêu.
Nhưng khi mở ra, Tô Dĩnh chỉ nhìn một cái là nhanh chóng che lại.
Sau đó cô nhét vải vào ngực, ôm lấy Tô Dụ chạy khỏi con hẻm!
Trái tim Tô Dĩnh đập thình thịch như thể sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực nhưng tay cô vẫn ôm chặt Tô Dụ, đôi chân nhỏ chạy như bay.