Chương 21

Khi cậu đang nghĩ cố gắng chịu đựng thêm một lúc rồi vào nhà ngủ thì cửa nhà tranh đột nhiên mở ra.

Tô Dụ: ?

Chẳng lẽ lúc nãy cậu quá vội nên quên đóng cửa?

Nhưng rất nhanh, cậu biết không phải vậy, vì từ trong cửa, một cái đầu nhỏ lông lá thò ra.

Chủ nhân của cái đầu nhỏ lông lá đó chính là chị cả Tô Dĩnh, người mà lúc nãy còn đang ngủ say trên giường.

Sân tối om, Tô Dĩnh thò đầu ra, nhìn quanh một vòng, vừa lúc không nhìn thấy Tô Dụ đang núp ở góc tường để bay mùi.

Tô Dĩnh cảm thấy không có gì lạ, lén lút bưng đèn dầu, cầm cái cuốc trong sân, nhanh chóng xuống hầm.

Tô Dụ: ?

Chị cả này, chị đã khiến tôi hứng thú rồi đó.

Dù sân rất lạnh nhưng không thể thắng nổi sự tò mò muốn khám phá bí mật của cô chị cả.

Cậu bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi, nhẫn nại chịu đựng như một con mèo muốn ăn vụng, phát huy tinh thần ẩn nấp tuyệt đối.

Thật ra Tô Dụ mơ hồ cảm thấy cô chị cả này có thể không bình thường.

Dù là trẻ con nhà nghèo sớm phải lo việc gia đình nhưng Tô Dĩnh cũng quá giỏi giang.

Những câu nói hôm nay khi gây chuyện, e rằng ngay cả mẹ Lưu Lan Hương cũng không thể nghĩ ra nhanh như vậy.

Ừm, nhưng không sao cả, bản thân cậu cũng không bình thường, vì sao người ta không thể có trường hợp đặc biệt chứ.

Mặc kệ, miễn là không ảnh hưởng đến cậu, sống tạm qua ngày thôi.

Tô Dụ lắng nghe, cảm giác trong hầm mơ hồ truyền đến tiếng đào đất.

Lát sau lại có tiếng khóc nức nở bị nén lại.

Rồi không lâu sau, Tô Dĩnh ôm một cái bọc lên.

Nhưng khi leo thang, không giữ chắc, từ trong bọc rơi ra một viên gạch vàng.

Tô Dụ: Gạch vàng…

Tô Dụ: Gạch vàng!!!

Tô Dụ: Gạch vàng???

Viên gạch vàng rơi xuống đất trong sân phát ra tiếng kêu nhỏ.

Tô Dĩnh cũng phát hiện ra, vội cúi xuống nhặt lên, lại nhét vào bọc.

Lờ mờ, Tô Dụ cảm thấy khuôn mặt Tô Dĩnh lúc này trông rất đáng sợ.

Đó tuyệt đối không phải là biểu cảm của một đứa trẻ 9 tuổi mà giống như một ác quỷ từ địa ngục bò lên, dự định báo thù.

Tô Dụ không lên tiếng, lặng lẽ nhìn Tô Dĩnh đặt lại cái cuốc vào chỗ cũ rồi ôm bọc, bưng đèn dầu vào phòng củi.

Sau một hồi tiếng động nhẹ nhàng di chuyển, Tô Dĩnh ra khỏi phòng củi nhưng bọc không còn nữa.

Cô quay đầu vào bếp, lần này ra rất nhanh nhưng tay lại cầm thêm một con dao làm bếp lạnh lẽo.

Tô Dụ rất bối rối, đêm khuya cầm dao làm gì?

Không lẽ định đi gϊếŧ người?

Lúc này Tô Dụ vẫn rất bình tĩnh, dù gì cậu đã từng ra trận, người chết cũng không ít, không có gì to tát.

Nhưng ngay lập tức, Tô Dụ không thể bình tĩnh nổi.

Vì Tô Dĩnh xoay người, vừa lúc thấy đôi mắt sáng rực của Tô Dụ dưới ánh trăng thoáng hiện qua đám mây.

Tô Dụ: “…”

Ha, đúng là số phận thích đùa giỡn con người.

***

Kiếp trước, mãi sau khi Tô đại bá đã an táng rất lâu, Tô Dĩnh nghe nói rằng ông nội cô từng để lại khá nhiều vàng cho ba người con trai của mình.

Lúc đầu Tô Dĩnh không quan tâm, nghĩ rằng nếu ông nội thực sự để lại của cải thì cha cô đã không phải làm việc vất vả đến chết chỉ để có miếng ăn.

Nhưng nhiều người ở cùng khu vực với họ trước đây đều nói có đầu có đuôi khiến Tô Dĩnh bắt đầu để ý.

Cô nghe được rằng nguồn gốc của tin đồn này là do anh rể của đại đường tỷ nhà Tô đại bá một lần say rượu khoe ra.

Nhưng lúc đó con trai của Tô đại bá đã phát tài lớn và di cư từ lâu, Tô Dĩnh cứ nghĩ là gia đình Tô đại bá gặp may mắn.