Chương 9: Trêu chọc

Lúc trước, thời điểm huấn luyện trong rừng rậm nguyên sơ, nàng đã có thể hòa làm một với cảnh vật xung quanh, khiến tất cả dã thú đều không thể phát hiện ra nàng.

Vừa rồi nàng suýt chút nữa bị Quân Thiến Thiến phát hiện, cũng may nàng kịp thời thu lại khí tức trên người, nhưng điều đó cũng không khiến nàng an tâm được, nơi này không phải thế kỷ 21, thực lực Quân Thiến Thiến đã đến tam giai, nàng không nên khinh thường.

"Xào xạt 一"

Một âm thanh rất nhỏ vang lên, một chiếc váy lụa màu trắng mỏng như cánh ve bị vứt vào trong bụi hoa, đúng là y phục trên người Quân Thiến Thiến.

Quân Mặc Sơ nhìn xiêm y hai người vương vãi đầy đất, nàng híp mắt, một tia sáng lướt ngang đôi mắt, cánh môi hồng hồng cong lên.

Thích chơi ngoài trời đúng không!

Thích phát tình tùy chỗ đúng không!

Đã vậy còn hãm hại nàng dan díu với người khác đúng không!

Mắt thấy Quân Thiến Thiến đã cởi gần hết, chỉ còn lại một chiếc yếm, trên người Nam Cung Thần thì một chút y phục cũng không có. Quân Mặc Sơ lặng lẽ cười lạnh, chợt vung trường tiên giắt bên hông ra一一

Trường tiên phá không, mang theo tiếng xé gió sắc nhọn cuốn lấy đống y phục trên mặt đất, sau đó liền thu lại.

Tiếng động thình lình vang lên khiến Nam Cung Thần và Quân Thiến Thiến đang hừng hực lửa nóng chợt cả kinh, chỉ thấy một thân ảnh cách đó không xa trong bóng đêm đang vẫy tay với họ, lắc lắc y phục trong tay.

"A ——!"

Quân Thiến Thiến theo bản năng hét một tiếng chói tai, vội vàng che trước ngực, bảo vệ chỗ nhạy cảm trên người.

"Người nào?!" Cho dù nam nhân nào đang muốn "xách thương ra trận" mà bị phá ngang cũng sẽ phát hỏa, Nam Cung Thần quả thực đang trong cơn giận dữ, tức khắc hét to một tiếng.

Quân Mặc Sơ đưa lưng về phía ánh sáng, một nửa thân ảnh giấu trong bóng đêm, khiến người ta không thể thấy rõ gương mặt nàng, Quân Thiến Thiến nhìn bóng dáng ấy, cảm thấy rất quen thuộc, hình như...

Mà lúc này, Quân Mặc Sơ lại ném y phục trong tay vào hồ nước bên cạnh, sau đó lấy một chiếc khăn tay ra chà xát vào hai lòng bàn tay, giống như cái nàng vừa vứt bỏ là thứ gì đó dơ bẩn lắm, khiến người ta tránh còn không kịp.

Nam Cung Thần hoàn toàn bị chọc giận, "Chết tiệt! Người đâu! Bắt thích khách này lại cho bổn vương!"

"Thần ca ca!" Quân Thiến Thiến kinh hãi hét lên, vội vàng kéo Nam Cung Thần đang định xông tới lại, "Không được, không thể gọi người tới! Thần ca ca, chúng ta... bộ dạng này của chúng ta... sao có thể gặp người khác!"

Quân Thiến Thiến vừa dứt lời, Nam Cung Thần mới phản ứng lại, giờ phút này hai người bọn họ không khác gì đang lõa thể, dưới tình huống này nếu thật sự gọi người đến, kẻ mất mặt chắc chắn không phải thích khách kia.

Chẳng lẽ cứ như vậy để tay thích khách đó trốn thoát?

Quân Mặc Sơ sao có thể để họ như ý? Bọn họ không muốn để người khác bắt gặp, nàng càng muốn tất cả mọi người thấy đôi cẩu nam nữ này!

Cánh môi hồng hồng hơi cong lên, Quân Mặc Sơ không tiếp tục trốn nữa mà chạy thẳng đến tiền viện.

"Người đâu! Bắt thích khách! Thần Vương điện hạ bị ám sát!"

Quân Mặc Sơ vừa chạy vừa lớn tiếng kêu, nàng cố ý hạ tông giọng, sợ hãi la lên.

Mặt mũi Quân Thiến Thiến trắng bệch, nhưng cũng ngay một khắc vừa rồi, nàng ta bỗng nhiên nhớ lại vì sao bóng dáng đó lại quen thuộc, còn có thanh âm này, tuy rằng cố ý hạ tông giọng, nhưng nếu cẩn thận nghe vẫn có thể phát hiện một chút quen thuộc, bất ngờ chính là Quân Mặc Sơ!

Sắc mặt Quân Thiến Thiến đại biến, thì ra là Quân Mặc Sơ! Sao nàng ta có thể đến đây mà không bị ai phát hiện?

Nhất thời, đám thị vệ vương phủ được giao nhiệm vụ canh giữ bên ngoài hoa viên, không dám ra vào một bước vừa nghe thấy tiếng gọi, lập tức sợ hãi vọt

vào.

"Mau! Bảo vệ Thần Vương điện hạ!"

"Còn có Quân gia nhị tiểu thư, không thể xảy ra bất kỳ sơ xuất gì! Nhanh lên!"

Chưa đến một lát, nháy mắt hơn hai mươi hộ vệ đã ùa vào hoa viên, ngay cả những công tử thế gia vốn đang tìm hoan mua vui cũng bị kinh động, vội vội vàng vàng chạy đến hoa viên.

Thế nhưng, lúc cả đám chạy tới hiện trường lại không nhìn thấy thích khách, chỉ thấy Nam Cung Thần cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và Quân Thiến Thiến mặc duy nhất một cái yếm, nhất thời tất cả đều khϊếp sợ mở to mắt nhìn, ngẩn cả người.