Chương 70: Thần chi di địa

Nhưng đã qua lâu như vậy, làm gì còn ai nhớ rõ con đường nào mình từng đi qua.

Đi ra ngoài cũng là một chuyện vô cùng phiền phức.

"Đi luôn bây giờ?" Bạch Thời Uyên bỗng nhảy lên đầu Quân Mặc Sơ, giọng điệu có chút sốt ruột: "Cô nương, nơi thí luyện không đơn thuần chỉ có bề ngoài đơn giản như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn tiếp tục tìm kiếm sao?"

Nghe vậy, Quân Mặc Sơ cúi đầu nhìn nó một cái, "Lời này là có ý gì?"

Đôi mắt xanh thẳm của Bạch Thời Uyên đảo một vòng, tuy nó và Quân Mặc Sơ đã thành lập khế ước bản mạng, nhưng linh hồn lực của nó cao hơn Quân Mặc Sơ quá nhiều, chuyện nó muốn giấu giếm, nàng cũng tìm không được.

Bạch Thời Uyên do dự trong chốc lát, sắc thái sâu trong mắt không ngừng biến ảo, cuối cùng tựa hồ hạ quyết tâm, chậm rãi nói: "Sâu trong nơi này có một nơi ngay cả người hoàng gia cũng không biết, nó gọi là Thần chi di địa."

Sở dĩ hắn tiếp cận Quân Mặc Sơ là vì nhìn trúng tử chi huyết mạch trên người nàng.

Người đời đều cho rằng tử chi huyết mạch là phế huyết mạch không thể tu luyện, nhưng hắn lại rất rõ, đó không phải phế huyết mạch, nhất là, nàng còn có tử chi huyết mạch giống với chủ nhân tiền nhiệm của hắn.

Bởi vậy hắn mới lấy lòng Quân Mặc Sơ, muốn tiếp cận nàng, muốn xem xem nữ nhân có huyết mạch giống chủ nhân là người như thế nào.

Tử chi huyết mạch quá hiếm, mấy vạn năm qua, hắn mới chỉ thấy hai người, một người là chủ nhân tiền nhiệm của hắn, một người khác, chính là nàng.

"Thần chi di địa?" Quân Mặc Sơ đặt Cục bột trắng trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, "Cho nên, ngươi là hướng về Thần chi di địa mà tới?"

Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói về nơi gọi là Thần chi di địa.

Bạch Thời Uyên vội vàng gật đầu, cặp mắt trông mong nhìn nàng: "Nơi đó có rất nhiều rất nhiều thiên tài địa bảo còn hiếm thấy hơn cả nơi thí luyện, ngươi đi nhất định sẽ không thiệt!"

Dĩ nhiên, còn một điều hắn không nói, nơi đó còn có món đồ quan trọng thuộc về hắn.

Quân Mặc Sơ vừa nghe có rất nhiều thiên tài địa bảo, mắt liền sáng lên, "Ngươi nói thật?"

Nếu thật sự giống như hắn nói, vừa lúc, người của các đại gia tộc đều đã rời đi, như vậy sẽ không còn ai tranh đoạt với nàng!

Quân Mặc Sơ càng nghĩ càng vừa lòng, hận không thể đi ngay lúc này.

"Đương nhiên là thật, cô nương, hiện tại ngươi chính là khế ước nhân bản mạng của ta, chẳng lẽ ta còn đi hại ngươi!" Bạch Thời Uyên nói.

Trong lòng lại có chút lo lắng, Thần chi di địa cũng không phải nơi tốt lành gì, thực lực Quân Mặc Sơ thấp như vậy......

"Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi." Quân Mặc Sơ mang theo Bạch Thời Uyên nhấc chân rời đi.

Đi được vài bước, Quân Mặc Sơ bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người lại nhìn Thanh Minh Dạ phía sau, có chút không được tự nhiên hừ một tiếng, "Ngươi có đi không?"

Thanh Minh Dạ hơi nhướng mày, Tiểu Sơ Nhi đang mời hắn đi cùng sao?

Cánh môi hơi cong lên, Thanh Minh Dạ duỗi tay xoa xoa đầu nàng, cười khẽ, "Theo nàng."

Thần chi di địa?

Lúc đi vào nơi thí luyện, hắn đã cảm nhận được có một cỗ tử khí như có như không, chẳng lẽ đó là nơi Bạch Thời Uyên nói?

Hắn híp mắt, cũng được, nếu Tiểu Sơ Nhi muốn đi, hắn liền đi cùng.

Giọng hắn quá mức mềm nhẹ, khác với vẻ lạnh lùng lãnh khốc thường ngày, ngược lại còn mang theo nhàn nhạt ôn nhu, Quân Mặc Sơ theo bản năng sửng sốt, gương mặt bỗng nóng bừng.

Thanh Minh Dạ này, tự nhiên dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện với nàng làm gì......

Nàng xoay người, tiếp tục đi về phía Bạch Thời Uyên chỉ, bên tai có hơi nóng.

Thần chi di địa ở chỗ sâu nhất nơi thí luyện.

Tên như ý nghĩa, chính là địa phương ngay cả thần tới cũng dễ dàng táng thân.

"Chủ tử, nơi này tựa hồ có chút quái dị." Tả Phi chăm chú nhìn thung lũng khổng lồ phía trước.

Càng đến gần trung tâm, không khí càng ngày càng vẩn đυ.c, chỉ hít một hơi thôi cũng giống như bị khí độc thấm vào cơ thể, khiến người ta cảm thấy bội phần khó chịu.

Thung lũng khổng lồ, tràn ngập tử khí.

"Phía trước chính là Thần chi di địa?" Quân Mặc Sơ nhìn thung lũng trước mắt, khẽ nhíu mày, không biết vì sao nàng lại mơ hồ cảm thấy đây vốn không phải nơi tốt lành gì.

"Là nơi này!" Bạch Thời Uyên trên vai Quân Mặc Sơ đưa mắt quan sát, nó có thể cảm nhận được một cỗ triệu hoán mà vận mệnh chú định, con ngươi xanh thẳm trở nên cực nóng.

Tả Phi trầm giọng nói: "Thần chi di địa, thuộc hạ nghĩ nó có nghĩa là thần tới cũng bị thương, Mặc Sơ tiểu thư, thực lực của ngươi chưa tới thất giai, muốn đi vào, cũng không được."

Thanh Minh Dạ quay đầu lại nhìn nàng, khẳng định, "Đúng vậy, quá yếu."

"......" Quân Mặc Sơ hơi giần giật khóe miệng, rồi rồi, biết các ngươi mạnh rồi, được chưa!

Nội tâm nàng có chút do dự, "Cục bột trắng, ngươi thấy thế nào?"

Nơi này là do Bạch Thời Uyên nghĩ đến, làm khế ước nhân bản mạng, ít nhất nàng phải hỏi ý kiến hắn.

Không đợi Bạch Thời Uyên trả lời, Tả Phi tiếp tục nói: "Sao Mặc Sơ tiểu thư không chờ lần sau rồi đến? Nơi này không có bất kì ai biết, hiện giờ biết được cũng chỉ có chúng ta, chờ đến khi thực lực ngươi mạnh lên rồi đến đây tìm tòi nghiên cứu bí mật thần tích cũng không muộn, lúc đó phần thắng lại có thêm vài phần, hiện giờ đi vào nói không chừng lại cửu tử nhất sinh."

Thung lũng trước mắt tràn ngập hơi thở âm trầm quỷ dị, nơi có thể khiến thần bị thương há có thể dễ vào?

Sở dĩ hắn khuyên can nàng không phải vì cảm thấy nàng quá yếu, sẽ bước vào tử lộ, mà là vì nếu nàng đi vào, chủ tử nhất định sẽ đi theo.

Chủ tử nội thương còn chưa lành, sao có thể mạo hiểm như vậy!

Quân Mặc Sơ trầm mặc, Tả Phi nói không phải không có lý.

Ngay cả bát giai cao thủ như Thanh Minh Dạ còn cảm giác được nơi này không phải địa phương đơn giản, với thực lực của nàng lại càng không được.

Nói đến cùng, thực lực của nàng vẫn còn quá yếu.

Thấy bọn họ cứ đứng trước thung lũng, trì trệ không tiến, tựa hồ cũng không muốn bước vào, Bạch Thời Uyên nóng nảy, muốn mở miệng nói cái gì đó, lại sợ nói quá nhiều khiến người ta phát hiện, đành yên lặng giãy giụa trên vai Quân Mặc Sơ, kéo kéo tóc nàng.

Không đi?

Thần chi di địa đã ở ngay trước mắt, cứ như thế không đi?

Vậy hắn phải làm sao bây giờ?

Đương nhiên, vốn hắn chỉ định đi một mình, nhưng lúc ấy hắn còn chưa bị thương, còn giữ được một phần mười lực lượng, cho dù là một phần mười, hắn cũng tin chắc sẽ thành công an toàn trở về.

Nhưng hiện tại, hắn bị trọng thương, ngay cả lực lượng biến về hình người còn không có, cứ như vậy đi vào thì quả thật chính là bước vào chỗ chết, cho nên, hắn mang theo cõi lòng đầy chờ mong hy vọng ký thác trên người bọn họ, kết quả Quân Mặc Sơ và Thanh Minh Dạ lại không đi.

Hắn biết.

Với thực lực hiện tại của Quân Mặc Sơ mà muốn đi vào nơi này thì quả thật không thể.

Ngẩng đầu, đưa mắt nhìn đại thung lũng quen thuộc trước mặt, Bạch Thời Uyên thở dài trong lòng, trong mắt có vài phần phức tạp lẫn không buông.

Đáy lòng Quân Mặc Sơ có chút áy náy, nói thế nào thì hắn cũng là khế ước thú bản mạng đầu tiên của mình, sinh mệnh bị trói buộc cùng nàng, tương lai sẽ trở thành chiến hữu tốt nhất, vĩnh viễn không phản bội nàng, mà lúc này nàng lại không thể giúp hắn.

Quân Mặc Sơ vỗ nhẹ đầu hắn, nhìn đôi mắt màu lam tinh khiết như biển sâu của hắn, "Ta hứa với ngươi, không tới hai năm nữa, ta nhất định sẽ dẫn ngươi trở lại đây, làm bất kì chuyện gì ngươi muốn làm."

Trong lòng Bạch Thời Uyên gợn sóng, giương mắt nhìn vào đôi mắt kiên định của nàng, một cảm giác khác thường không biết tên chậm rãi lan tràn từ đáy lòng, hắn cứ như vậy nhìn nàng, trái tim từng chút một mở ra.

Hai năm.

Hai năm đúng không?

Được! Chẳng qua là chờ thêm hai năm, huống chi chỉ cần chờ hắn khôi phục một phần mười lực lượng, vẫn có thể tự mình đến.