Chương 69: Cấm chế bị hỏng

Thanh Minh Dạ nhướng mày, trong mắt chợt lướt qua ý cười khó thấy, gật đầu khẳng định, "Đương nhiên, Tiểu Sơ Nhi của bản tôn là người dịu dàng nhất."

"......"

Nhìn hai người một trước một sau rời đi, trong lòng Tả Phi vô cùng khinh bỉ.

Quá vô sỉ!

Dám trợn mắt nói dối mà mặt không đỏ thở không gấp như vậy.

Đúng vậy, nàng không đánh người, bởi vì nàng trực tiếp phế đi đối phương. Nàng cũng không mắng người, bởi khi nàng mắng người đều không có chữ nào thô tục.

Như thế nào mà một đống nữ nhân thiên phú tuyệt đỉnh chủ tử còn không cần, vậy mà lại đi coi trọng nữ nhân kỳ quái như Quân Mặc Sơ? Tả Phi bất đắc dĩ, đành phải đi theo phía sau bọn họ.

Gió an tĩnh thổi qua, toàn bộ ảo trận chỉ còn lại Quân Tiêu Vũ với hơi thở thoi thóp, ánh mắt cực kỳ đỏ máu.

"Huýt ───"

Một tiếng huýt gió đột nhiên vang lên, một bóng người mơ hồ đột nhiên xuất hiện, bế Quân Tiêu Vũ trên mặt đất lên.

"Hạt giống tốt." Người nọ khẽ lẩm bẩm một tiếng, giọng nói khàn khàn, đảo mắt, cùng Quân Tiêu Vũ biến mất bên trong ảo trận,.

Thoáng chốc, Bạch Thời Uyên tựa như cảm nhận được cái gì đó, nó bỗng ngẩng đầu lên, con ngươi xanh thẳm nhìn về phía bọn họ vừa rời đi không chớp mắt..

Hả? Sao lại không thấy?

Dường như lúc trước nó cảm nhận được một hơi thở cực kỳ cường đại lướt qua trong giây lát......

Nó xoay đầu, nhìn Thanh Minh Dạ trông vô cùng lười biếng, thấy hắn không có bất kì phát hiện gì, chẳng lẽ là mình cảm giác sai rồi?

Thôi kệ, cho dù trời có sập xuống cũng tạm thời có Thanh Minh Dạ chống đỡ, không liên quan đến nó, nó cúi xuống, chôn đầu vào trong bộ lông xù mịn như nhung, ngủ khò khò.

Cấm chế ở nơi thí luyện đã bị phá hư, hiện tại nơi thí luyện có thể tùy thời ra vào, nhưng đồng thời, linh khí ở nơi thí luyện sẽ tiêu tán từng chút một, cả ma thú lẫn thiên tài địa bảo ở đó sẽ dần dần giảm bớt cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Đây cũng là điểm kỳ lạ ở nơi thí luyện, nó giống như hậu hoa viên mà vị thần tiên nào đó từng trồng, một khi cấm chế bị phá, hoa viên cũng bị hủy theo, mọi thứ sẽ chậm rãi biến mất.

Mọi người không tìm thấy Quân Tiêu Vũ, lại thấy linh khí ở đây càng ngày càng ít, trong lòng rối rít dâng lên cảm giác bất an.

"Điện hạ, ta cảm thấy dường như nơi thí luyện có chút bất thường."

"Linh khí trời đất đều đang biến mất, chuyện gì đã xảy ra?"

"Có thể nào là do cấm chế mất đi hiệu lực hay không? Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Nam Cung Thần thân là người hoàng gia, đương nhiên biết rõ nguyên nhân nơi thí luyện biến thành như vậy, điều đó làm hắn cảm thấy khϊếp sợ.

Sao cấm chế lại mất đi hiệu lực?

Cấm chế mất đi hiệu lực, linh khí trời đất cũng sẽ biến mất, nơi thí luyện này sẽ còn là nơi thí luyện sao?

Nam Cung Thần triệu tập người của mấy đại gia tộc lại thảo luận một phen, cuối cùng quyết định rời đi.

Lòng hắn nóng như lửa đốt, muốn vội vàng trở lại hoàng cung dò hỏi một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nơi thí luyện này là chỗ đứng gốc rễ của hoàng gia bọn họ ở đế quốc Đại Vũ, hắn không thể tưởng tượng một khi hoàng gia mất đi nơi thí luyện, họ có thể bị mấy đại thế gia bừng bừng dã tâm thay thế hay không.

Đối với lời nói của Nam Cung Thần, mọi người không có ý kiến, thứ nhất bọn họ đã ở đây rất lâu rồi, thứ hai bọn họ còn bị mất tích mấy người, ngoài ra còn có ba người tử vong bao gồm cả Quân Mặc Sơ.

"Bọn họ đã đi rồi, hẳn là chuẩn bị rời khỏi đây."

Bọn họ vừa đi, đám người Quân Mặc Sơ liền xuất hiện ngay tại đó.

"Chúng ta cũng đi thôi." Quân Mặc Sơ nói. Nơi thí luyện đã mất đi hiệu lực, mặc dù đã đến một tháng nhưng lại không cách nào dịch chuyển người ra ngoài, bọn họ chỉ có thể trở về đường cũ.