Nếu ngay từ đầu đã không thể tu luyện còn đỡ, không trải qua thì sẽ không ảo tưởng.
Nhưng một khi đã được tôn kính và ngưỡng mộ, bất kì ai cũng không thể chịu được việc bản thân mình từ một người được tôn kính biến thành phế vật người người phỉ nhổ.
Nàng ta từng được tôn kính, được sùng bái, đột nhiên biến thành một phế vật khiến người ta thậm chí còn không muốn nhìn một cái, đây là sự vũ nhục cùng châm chọc cỡ nào!
Quân Tiêu Vũ đại kinh thất sắc, muốn né tránh, lại phát hiện toàn thân đều không thể động đậy, tựa hồ có vô số đôi tay từ mặt đất xông ra, giữ chặt lấy nàng ta.
Mấy huyệt quan trọng nhất trên người bị phong bế, Quân Tiêu Vũ chỉ cảm thấy có một cơn đau thấu xương điên cuồng phát ra từ tứ chi, cơn đau nhức kéo dài không dứt tựa như xuyên qua mỗi một tấc da trên người nàng ta, từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong.
Bên trong đan điền, một cỗ lực lượng vốn thuộc về nàng ta đang nhanh chóng biến mất.
(*) Đan điền: vùng dưới rốn
Vũ lực của nàng ta!
Thành quả tu luyện mười mấy năm qua của nàng ta!
Nàng ta dưới ánh hào quang của tỷ tỷ ruột Quân Thiến Thiến, nỗ lực tu luyện với mong muốn có ngày sẽ trở nên siêu việt.
Nhưng mọi thứ đang dần theo lực lượng mà biến mất, từng chút một biến mất.
Đồng tử Quân Tiêu Vũ co rụt lại, chậm rãi trở nên đỏ máu, ấy chính là phẫn nộ cùng oán hận vô cùng vô tận sâu thẳm nơi đáy lòng đang cắn nuốt lý trí nàng ta.
Đau đớn qua đi, toàn thân Quân Tiêu Vũ giống như bị rút cạn sức lực, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Quân Mặc Sơ phủi phủi tay, nhìn Quân Tiêu Vũ trước mặt, đáy mắt không có chút đồng cảm nào.
Đối với một người suýt chút nữa hại chết nàng, nàng không gϊếŧ nàng ta mà chỉ phế đi vũ lực đã là sự nhân từ lớn nhất đối với nàng ta rồi.
Coi như là một chút nhân từ cuối cùng của nàng đối với người nhà thân thể này.
"Tốt, đi thôi." Quân Mặc Sơ thản nhiên nói.
Thấy nàng cứ như vậy mà đi, Tả Phi hơi nhíu mày, "Mặc Sơ tiểu thư không gϊếŧ nàng ta sao?"
"Đúng vậy đó cô nương, diệt cỏ nếu không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại sinh sôi." Bạch Thời Uyên cũng truyền âm với Quân Mặc Sơ.
Hắn tin đạo lý này Quân Mặc Sơ không phải không hiểu.
Nghe vậy, Quân Mặc Sơ nhướng mày, "Ngươi cho rằng hiện tại không có võ công, nàng ta còn có thể phá được ảo trận của ta?"
Vũ lực của nàng tương đương với tứ giai của người bình thường, nàng có thể cảm nhận được vũ lực của mình tăng lên, nhưng giai vị nhưng vẫn là nhất giai, chẳng qua điều này cũng không sao, chỉ cần mạnh là được.
Nàng hóa ra trận pháp dựa theo càn khôn trụy, nàng có đủ lòng tin có thể vây khốn một Quân Tiêu Vũ không hề có vũ lực.
Tả Phi kinh ngạc, tức khắc tỉnh ngộ.
Nàng muốn Quân Tiêu Vũ từng ngày một chờ đợi tử vong, không thoát ra được, lại không có võ công, chỉ có thể ngây ngốc trong ảo trận không có gì, ngày qua ngày chờ đợi cái chết trong đói khát và giá lạnh.
Đây là trừng phạt mà nàng dành cho Quân Tiêu Vũ, cũng là sự nhân từ cuối cùng mà nàng dành cho người muội muội này, nàng không muốn tự mình động tay.
Nhìn thấy cách làm của Quân Mặc Sơ, trong mắt Thanh Minh Dạ lướt qua một tia sáng, nói: "Vẫn chưa đủ tàn nhẫn."
Nếu là hắn, hắn nhất định sẽ đánh gãy gân tay gân chân đối phương, khiến nàng ta đi không được mà bò cũng không xong.
Chẳng qua, Mặc Sơ có thể làm được một chút như thế hắn đã rất vừa lòng, hiện tại nàng chẳng qua là đang trong giai đoạn trưởng thành mà thôi.
Nghe Thanh Minh Dạ nói như vậy, Quân Mặc Sơ hơi híp mắt, thản nhiên đáp: "Ngại quá, ta chỉ là một nữ tử yếu ớt tay trói gà không chặt mà thôi, từ trước đến nay tương đối dịu dàng, không đánh người cũng không mắng người, phiền ngươi đừng đặt mấy từ thô tục như vậy trên người ta, cảm ơn."
Nói xong, nàng chắp tay sau lưng, tựa như tiểu lão thái bà, vẻ mặt ông cụ non xoay người rời đi.