Mặt trời chói chang, bóng cây đung đưa.
Dưới sự hợp lực công kích của đám người Nam Cung Thần, liệt hỏa hùng sư rốt cuộc ngã xuống đất không dậy nổi, nhưng trên người bọn họ cũng bị thương không nhẹ.
Liệt hỏa hùng sư công kích quá hung hăng, bởi vậy bọn họ vô cùng phí sức mới gϊếŧ được nó.
"Xương liệt hỏa hùng sư cứng như sắt, là nguyên liệu tốt để rèn vũ khí, mọi người cùng chia nó ra đi, nếu không muốn có thể không lấy."
Quân Tiêu Vũ không động đậy, gia tộc Quân gia có rất nhiều vật như này, nàng ta còn thấy chướng mắt, Quân Tiêu Vũ tùy ý để bọn họ phân chia, còn mình thì đăm chiêu suy nghĩ.
Cảm giác vừa rồi tuyệt không sai, quả thật có người đang âm thầm nhìn nàng.
Đằng xa, có một người đứng ở đó, ngay sau đó, người kia liền nhanh chóng tàng hình, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, nàng ta vẫn có thể phát hiện.
Là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân có chút quen.
Nhưng trước mắt ở nơi thí luyện tổng cộng chỉ có ba nữ nhân, nàng ta, tiểu thư gia tộc Hàn gia, cuối cùng là Quân Mặc Sơ.
Cả nàng ta và tiểu thư Hàn gia đều ở đây, như vậy, có khả năng nhất chính là Quân Mặc Sơ.
Nghĩ đến đây, tâm Quân Tiêu Vũ trầm xuống.
Nàng cư nhiên không chết?
Quân Tiêu Vũ cảm thấy không có khả năng, địa long xà có lực phòng ngự cường hãn cùng công kích ngang ngược, cho dù đám bọn họ liên thủ cũng rất khó phá vỡ lớp phòng ngự của nó.
Cho nên ngày đó bọn họ mới lựa chọn chạy.
Nàng ta không tin Quân Mặc Sơ sẽ may mắn như vậy, tìm được đường sống trong chỗ chết từ địa long xà.
Nhưng nếu không phải Quân Mặc Sơ, vậy đó là ai?
Thân ảnh quen thuộc như vậy, ngoại trừ nàng ra cũng không còn ai khác.
Quân Tiêu Vũ nghĩ thế nào cũng không ra tại sao Quân Mặc Sơ có thể còn sống, trong lúc đó, những học viên chung quanh đã phân chia xong một thân bảo bối của liệt hỏa hùng sư, Quân Tiêu Vũ xốc lại tinh thần, đứng dậy, đang muốn nói cái gì đó, cảnh vật trước mắt đã đột nhiên thay đổi.
Bốn phía đều là sương mù dày đặc, tất cả đồng bạn lẫn học viên đều không thấy bóng dáng ai!
Đây là...... Ảo cảnh!
Sắc mặt Quân Tiêu Vũ chợt trầm xuống, mở miệng la lớn: "Quân Thiếu Dương! Quân Thiếu Dương! Thần Vương điện hạ?"
Nàng ta lớn tiếng gọi, nhưng kỳ lạ là, nàng ta vẫn có thể nghe thấy thanh âm đám người Nam Cung Thần thảo luận, nhưng giọng nói của nàng ta lại không truyền ra ngoài được.
"Ủa, Tiêu Vũ đâu?" Đột nhiên, Quân Thiếu Dương phát hiện không thấy Quân Tiêu Vũ, không khỏi hoảng sợ đứng dậy.
"Không phải lên phía trước dò đường rồi đấy chứ?" Thanh âm của hộ vệ Quân gia cũng vang lên.
"Tiêu Vũ? Tiêu Vũ?" Quân Thiếu Dương kêu to.
Từng câu từng chữ của mọi người đều vang rõ trong tai Quân Tiêu Vũ, trong lòng Quân Tiêu Vũ bỗng dâng lên cảm giác bất an, không dám đi lại càng không dám chạy loạn, rất sợ một khi chạy sẽ cách xa mọi người, chỉ có thể đứng tại chỗ, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm chung quanh vừa la lớn: "Quân Thiếu Dương, nghe thấy không?"
"Đừng gọi nữa, bọn họ không nghe thấy đâu."
Đang lúc nàng ta cảnh giác, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.
Quân Mặc Sơ! Cư nhiên là giọng Quân Mặc Sơ!
Vừa rồi nàng ta không nhìn lầm, người nọ quả nhiên là Quân Mặc Sơ!
Quân Tiêu Vũ khẽ quát một tiếng, "Quân Mặc Sơ! Là ngươi giở trò đúng không! Mau ra đây!"
Quân Mặc Sơ một thân áo choàng to rộng, chậm rãi đi tới phía sau nàng ta, quần áo nàng đã sớm bị gió lốc cuốn đi mất, hiện tại mặc trên người chính là xiêm y của Thanh Minh Dạ, chẳng qua bộ đồ này quá lớn, phải dùng vài cọng dây thừng buộc chặt lại mới không rớt xuống.
Đột nhiên cảm giác được hơi thở sau lưng, Quân Tiêu Vũ quay phắt đầu lại, vẻ mặt âm u: "Quân Mặc Sơ, ngươi quả nhiên không chết!"