Cục bột trắng cảm giác mình lại bị Quân Mặc Sơ ghét bỏ, trong lòng bi phẫn, nàng có biết đã từng có bao nhiêu người muốn có được nó hay không!
Nữ nhân quả nhiên là động vật không thể nói lý.
Thanh Minh Dạ cong môi cười, "Ít ra bản tôn thấy nó là ma thú duy nhất có thể biến thành người ở kỳ ấu niên."
Ma thú bình thường chỉ có tu luyện đến thánh giai mới có thể hóa thành người, cho dù là thần thú thiên phú dị bẩm cũng phải tiến vào kỳ thành niên mới có thể biến thành người.
Mà Cục bột trắng mới ở kỳ ấu niên mà đã có thể biến thành bộ dáng con người, sao có thể là ma thú bình thường được.
Nghe vậy, Quân Mặc Sơ kinh ngạc nhìn Cục bột trắng, biến thành người?
Trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nàng nhéo Cục bột trắng, bế lên trước mặt mình, mặt vô biểu tình hỏi: "Ngươi có thể biến thành người? Ngươi chính là Bạch Thời Uyên?"
Cục bột trắng: "......" Xong rồi, bị phát hiện rồi.
Quân Mặc Sơ huơ huơ tay trước mặt nó, mặt vô biểu tình: "Nói chuyện."
Bạch Thời Uyên nhắm mắt lại, giả chết.
"Không nói đúng không." Quân Mặc Sơ nham hiểm nói: "Có tin ta nướng con thỏ nhà ngươi hay không?"
Nghe vậy, nó lập tức nhảy dựng lên, "Ngươi mới là con thỏ! Lão tử giống thỏ chỗ nào!"
Quân Mặc Sơ không nóng không lạnh nói: "Cho dù ngươi không phải thỏ cũng không khác gì nó."
Bạch Thời Uyên tức đến mức đôi mắt xanh thẳm hóa đỏ, đáng lẽ nó không nên tới tiếp cận nàng sau khi biết nàng là tử chi huyết mạch!!!
Nhìn nữ nhân ác liệt này xem!
"Bạch Thời Uyên thật sự là ngươi?"
Không hiểu sao lại có thêm một Bạch Thời Uyên, không ai phát hiện hắn xuất hiện từ khi nào, chỉ biết lúc hắn xuất hiện, tất cả mọi người đều không cảm thấy quái dị, tựa hồ hắn vốn dĩ chính là một người trong đội ngũ.
Mãi đến khi kiểm tra nhân số, mọi người mới phát hiện, hắn vốn không phải bất kì ai trong số bọn họ!
Quân Mặc Sơ cẩn thận suy nghĩ, đúng rồi, quả thực lúc ấy Cục bột trắng xuất hiện ở mật thất một cách rất quái lạ, bây giờ nghĩ lại, nó cũng không phải đi lạc, mà nó chính là Bạch Thời Uyên.
"Đúng vậy đúng vậy!" Bạch Thời Uyên thấy không giấu nổi nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận.
Quả nhiên là vậy, "Tại sao bây giờ ngươi không thể biến thành người nữa?"
Bạch Thời Uyên bất đắc dĩ, hắn cũng muốn lắm, nhưng ai ngờ lại biến thành bộ dáng đáng yêu như thế này! Lực lượng của hắn vẫn bị phong ấn, hiện giờ còn bị thương, tạm thời chỉ có thể giữ trạng thái như vậy.
Đúng lúc này, cách đó không xa phía trước đột nhiên vang lên một tiếng rống giận kinh thiên động địa.
Quân Mặc Sơ và Thanh Minh Dạ đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía đó
Tả Phi phi thân tiến vào, trầm giọng lên tiếng: "Phía trước là địa bàn của ngũ giai ma thú liệt hỏa hùng sư, hình như có người kinh động đến nó."
Nghe vậy, Quân Mặc Sơ nheo mắt.
Có thể xuất hiện ở nơi thí luyện, ngoại trừ đám người đó còn có thể là ai được nữa.
Nàng cong môi cười lạnh, nàng bỗng rất mong chờ, nếu những người đó phát hiện nàng không chết thì sẽ có vẻ mặt gì?
Quân Mặc Sơ đứng dậy, "Đi."
Thanh Minh Dạ nhướng mày, "Tiểu Sơ Nhi, nàng muốn đi giúp bọn hắn?"
"Không." Quân Mặc Sơ nở nụ cười xảo trá, khiến người ta không rét mà run, "Đương nhiên ta phải đến xem kịch rồi."
Mà lúc này, phía trước đang lâm vào khổ chiến.
"Mọi người chớ hoảng sợ, toàn lực ứng phó!" Nam Cung Thần trầm giọng ra lệnh.
Liệt hỏa hùng sư khác với địa long xà lúc trước.
Tuy cùng là ngũ giai ma thú, nhưng liệt hỏa hùng sư lại không có vảy rắn cứng cáp để hộ thân như địa long xà, khoản phòng ngự không cao, mọi người toàn lực liều mạng vẫn có thể ứng phó.
Mà lực phòng ngự của ngũ giai địa long xà lại cực cao, vảy rắn cứng cáp đến mức cho dù ngươi dùng đao thương hay gậy gộc cũng không thể làm nó bị thương chút nào, bởi vậy lúc gặp phải địa long xà, bọn họ chỉ có nước trốn.