Gió khẽ thổi, gió cuối hạ đầu thu nhẹ nhàng khoan khoái, thổi qua chiếc áo choàng rộng thùng thình cùng ít tóc tơ trên trán hắn, thanh lãnh mà tuyệt mỹ.
Quân Mặc Sơ đón nhận ánh mắt sâu không đáy của hắn, không tránh cũng không né, lạnh lùng buông một câu.
"Không có hứng thú."
Trước nay nàng vốn cẩn thận, nhưng nam nhân này có thể vô thanh vô tức tới gần nàng, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản, nàng quyết định nên sớm rời khỏi đây một chút.
Chưa từng có ai dám dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, cũng không ai dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn.
"Tiểu nha đầu, ngươi thật đúng là to gan." Mái tóc nam tử bay phấp phới, hơi nhướng mày, giọng điệu không nhanh không chậm, tiếng nói trầm thấp nặng nề, nếu nghe kĩ có thể phát hiện ra sự lạnh lẽo thấu xương bên trong.
Quân Mặc Sơ nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, nàng quen hắn sao?
Nàng mặc kệ hắn, bóng dáng nhẹ nhàng nhảy xuống ngọn cây.
Ánh mắt sâu xa của nam tử hiện lên chút mất mát, hắn khẽ phất tay một cái, Quân Mặc Sơ đã rời đi nhất thời cảm thấy cơ thể bị giam giữ, nháy mắt, nàng đã lần nữa trở lại ngọn cây, ngã vào lòng nam tử.
Nam tử dùng ánh mắt đầy hài hước nhìn nàng, "Còn đi nữa không, hả?"
Mắt phượng của Quân Mặc Sơ lạnh lùng, chủy thủ trong tay áo chợt áp sát, bay thẳng đến động mạch chủ ở cổ nam tử.
Hành động nhắm thẳng đến chỗ hiểm trong nháy mắt ấy ác liệt vô cùng.
Nam tử chỉ cúi đầu cười khẽ một tiếng, cây chủy thủ đột nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó "ầm" một tiếng vang nhỏ, biến thành vô số bột phấn.
Đáy lòng Quân Mặc Sơ tràn ngập kinh hãi. Chất liệu của cây chủy thủ này còn tốt hơn đao quân dụng của nàng ở hiện đại gấp mấy lần, cứ như thế bị người này biến thành bột phấn?
Đây là thực lực gì?
Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Nam tử khẽ cười một tiếng, thanh âm trầm thấp, lười biếng vô cùng, "Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì?"
Hắn hất cằm về phía Thần vương phủ một chút, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Quân Mặc Sơ biết, hắn nhất định đã xuất hiện từ sớm, thậm chí còn theo dõi nàng rất lâu, chỉ là nàng không phát hiện ra mà thôi.
Ngồi trong lòng nam tử, mùi hoa ngọc lan thoang thoảng bên mũi, nàng nhíu mày liễu, biết cho dù giãy giụa cũng vô dụng, liền lạnh lùng nói: "Nhìn thấy một đám tra nam."
Nam tử hơi sững lại, tựa hồ có chút bất ngờ với câu trả lời của nàng, đầu ngón tay thon dài mờ ám đẩy nhẹ chóp mũi nàng, "Ồ! Còn gì nữa không?"
"Cùng một đám tiện nữ."
"....." Hắn cúi đầu, chăm chú nhìn con ngươi thanh lãnh mà cao ngạo của nàng, bất ngờ nhương mày.
Quân Mặc Sơ bình tĩnh tiếp tục nói: "Lăn lộn trên cỏ, đại chiến ba trăm hiệp."
"Ha ha..." Một tiếng cười trầm thấp phát ra từ miệng hắn, hắn đang cười, trong cái tao nhã còn sự tôn quý, mang theo phong thái tự nhiên sẵn có của một thượng vị giả, ấy chính là sự pha trộn giữa thiên sơn tuyết liên cao quý hoa mỹ và địa ngục hỏa liên cường thế.
Tuy tập quán ở đại lục Thương Khung cởi mở, cho dù là nam hay nữ đều lấy tu luyện là chính, cường giả vi tôn, vì thế đã xuất hiện rất nhiều nữ tử dũng cảm, nhưng không ai giống nàng, nói về chuyện này mà sắc mặt không đổi.
Quả nhiên là một tiểu dã miêu thú vị! Hai mắt hắn mang theo ý cười, cánh tay vừa thu lại, Quân Mặc Sơ vốn đang ngồi trong lòng đã chợt nghiêng về phía trước, dựa vào người hắn. Hắn ái muội dùng ngón tay thon dài lướt qua cánh môi anh đào đỏ thẫm của nàng: "Sau khi nhìn thấy, cảm giác như thế nào?"
Trong lòng mỹ nam, Quân Mặc Sơ có thể nhìn thấy đôi mắt đen bị mái tóc dài che đi của hắn, đôi mắt tựa như ẩn chứa màu đen thuần túy nhất của thiên địa, mênh mông như sao trời rộng lớn, sâu như vũ trụ vô biên, khiến người ta trầm luân, không thể dời mắt.
Hắn cứ thế nằm trên ngọn cây, cướp đi tất cả ánh sáng trong thiên hạ.
Quân Mặc Sơ không kiềm được liếʍ liếʍ môi, "Bổn tiểu thư nhìn mà sôi trào thú huyết."
Nam tử: "....."