Quân Mặc Sơ cũng không tốt bụng ngồi một chỗ chờ đám người đó trở về.
Nếu bọn họ một lòng muốn bỏ nàng lại, vừa lúc, nàng càng không muốn đi cùng bọn họ.
Nàng mang theo Cục bột trắng đi qua mật thất, một người một ma sủng không chút sợ hãi lập tức đi về phía trước.
Nơi thí luyện không có ban ngày cũng không có ban đêm, sau một tháng sẽ tự động bị dẫn ra.
Bởi vậy, nàng cũng không biết đã ngây người bên trong bao lâu.
Nửa tháng thời gian vội vàng qua đi.
Phía chân trời cao xa, mây cuộn mây tan.
Thanh Minh Dạ đứng ở đình đài, chắp tay sau lưng, con ngươi đen láy nhìn về nơi xa, vẫn không nhúc nhích.
Nửa ngày, một hắc ảnh xuất hiện phía sau hắn, Thanh Minh Dạ dường như phát hiện ra, xoay người lại.
"Chủ tử, thuộc hạ đã tra được."
"Ở đâu?" Ngữ khí Thanh Minh Dạ thanh lãnh, mang theo mấy phần hờ hững.
Tả Phi đáp: "Quân cô nương đại diện cho Quân gia đến nơi thí luyện ba năm một lần, lúc này đang ở bên trong nơi thí luyện, tựa hồ nửa tháng nữa mới có thể ra."
Nghe vậy, Thanh Minh Dạ khẽ nhíu mày, nửa tháng... quá lâu.
Hắn giơ tay, một đóa hoa tím yêu diễm ở đầu ngón tay chậm rãi nở rộ, tà mị mà mê hoặc.
"Dẫn đường."
Tiểu nha đầu không nghe lời, học viện Thánh Giả mà bản tôn đã an bài thua cái nơi thí luyện nho nhỏ đó sao! Nàng thà không đến học viện Thánh Giả báo danh cũng phải đến nơi thí luyện gì đó?
Trở về từ bộ khu xa xôi lại không thấy nha đầu kia, giờ phút này tâm trạng Thanh Minh Dạ cực kỳ khó chịu.
Thanh Minh Dạ híp mắt, Tiểu Sơ Nhi không nghe lời, phải trừng phạt nàng như thế nào mới được đây.
"Chủ tử, chính là nơi này." Tả Phi nói.
Thanh Minh Dạ ngả ngớn nhướng lông mày, liếc mắt nhìn cung điện hoàng thành đứng lặng phía trước, híp mắt, "Đây là đâu?"
"Hoàng thất Đại Vũ, nơi này là hoàng cung."
"Hoàng cung à." Thanh Minh Dạ có chút bất ngờ nhướng mày, nhưng cũng không vì vậy mà dừng bước, hắn đi vào bên trong, tựa như trước mắt không phải hoàng cung, mà là hậu hoa viên nhà hắn.
Tả Phi có chút bất đắc dĩ, kỳ thật, hắn thật sự rất muốn khiêm tốn một chút, nhưng dựa theo tình huống này thì không thể.
Quả nhiên, tựa hồ muốn chứng thực suy nghĩ của hắn, một tốp Ngự lâm quân chợt tiến đến cản đường bọn họ: "Đứng lại, các ngươi là người nào, dám tự tiện xông vào hoàng cung!"
Thanh Minh Dạ không ngừng bước cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước, hắn không thèm để ý đến người khác, từ trước đến nay đều là khinh thường.
"Bảo ngươi đứng lại có nghe thấy không! Người đâu! Mau ngăn bọn họ lại!" Thống lĩnh Ngự lâm quân thấy Thanh Minh Dạ làm lơ hắn, tức khắc giận dữ, ra lệnh cho Ngự lâm quân bao vây hắn.
Thanh Minh Dạ dừng một chút, môi khẽ nhếch lên, "Ồn ào."
Tả Phi lập tức hiểu ý, bàn tay to giương lên, vũ lực thất giai màu tím khuếch tán, nhanh chóng vây chính giữa bọn họ, lạnh lùng nói: "Có nghe thấy không, chủ tử chê các ngươi ồn, mau câm miệng hết đi."
Thân thể nhóm Ngự lâm quân bị khống chế, muốn động cũng không thể, đại kinh thất sắc, vũ lực màu tím, đây là thất giai vũ lực, hắn thế nhưng là thất giai cường giả!
Trong nháy mắt, một tin tức bay vào trong đầu bọn họ.
Nghe nói... Nửa tháng trước trên đường cái của thủ đô Đại Vũ đột nhiên xuất hiện một lão yêu quái bát giai.
Nghe nói... Lão yêu quái đó bị một cao thủ bát giai khác hạ gục trong nháy mắt...
Nghe nói... Người kia còn có hạ nhân là thất giai cao thủ.
Sắc mặt mọi người lập tức tái nhợt, chẳng lẽ bọn họ chính là hai người đó? Đám Ngự lâm quân tức khắc kinh hách đến mức một câu cũng không nói nổi, thậm chí còn không dám thở mạnh.