Chương 51: Trời không bỏ nàng ta

Quân Mặc Sơ nói: "Mùi rất nhạt, không chú ý sẽ không phát hiện được."

Lúc huấn luyện trong rừng, nàng đã gặp phải đủ loại dã thú khủng bố, biết rõ về phương diện mùi trong không khí này, nàng đã sớm quen chú ý và cảnh giác, bởi vậy, thời điểm cửa đá vừa mở ra, nàng đã chú ý tới mùi máu tươi nhạt đến mức cơ hồ không thể nghe thấy đó.

"Không khí được lưu thông, lại có mùi máu tươi thì phía trước nhất định sẽ có thứ gì đó, lúc này thí luyện chỉ vừa mới bắt đầu, phía trước không có khả năng là người, như vậy, ngoại trừ người cũng chỉ có ma thú."

Đáy mắt Bạch Thời Uyên lóe lên sự kinh ngạc, hắn không ngờ phế vật Quân Mặc Sơ trong truyền thuyết lại có lực quan sát mạnh mẽ như vậy.

"Mặc dù phía trước có ma thú chặn đường, nhưng nơi đó đều là đệ tử có thiên phú nhất của các đại gia tộc, lại còn có hộ vệ, chưa chắc bọn họ sẽ đánh không lại đám ma thú kia."

Quân Mặc Sơ lạnh lùng cười, "Luôn sẽ có một hai kẻ có tiền tham sống sợ chết không muốn mình gặp nguy hiểm, cánh cửa đá này ngược lại trở thành nơi ngăn cản ma thú an toàn nhất đối với bọn họ."

Quân Mặc Sơ vừa dứt lời, cánh cửa đá dày nặng đã đột nhiên lay động.

Nàng nhướng mày, thần sắc lạnh lùng, "Đã trở lại."

Ánh mắt Bạch Thời Uyên chợt lóe, thần sắc biến ảo.

Quả nhiên, cánh cửa đá lại lần nữa bị nâng lên, nhích lên trên từng chút một, dần dần lộ ra đám người kia.

Vẫn như cũ là mười người nâng cửa đá kia, chẳng qua lần này hiển nhiên bọn họ càng thêm cố hết sức, trên cơ thể mỗi người tựa hồ còn có vết máu, thoạt nhìn có chút chật vật.

Quân Mặc Sơ khẽ kinh ngạc, cư nhiên đều đã trở lại? Chẳng lẽ phía trước gặp phải ma thú lợi hại nào hay sao?

"Mau! Mọi người mau vào đi, địa long xà sắp đuổi kịp rồi!" Quân Thiếu Dương trầm giọng ra lệnh.

Nghe vậy, Quân Mặc Sơ tức khắc hiểu ra.

Ngũ giai địa long xà!

Đám học viên cùng đệ tử gia tộc này phần lớn đều là nhất giai nhị giai, thiên phú tương đối cao một chút thì là mới vừa đột phá tam giai, sao có thể đấu lại địa long xà!

Ngay cả hộ vệ bọn họ dẫn theo, hoàng thất vì sợ những người này có tâm tư riêng, xuống tay với đệ tử gia tộc ở nơi thí luyện nên đã hạn chế giai vị, vượt qua ngũ giai không thể đi, bởi vậy phần lớn hộ vệ đều là tứ giai, chỉ có một hai người là tới ngũ giai.

Phải chiếu cố nhiều thiên kim tiểu thư lẫn đại thiếu gia như vậy, các hộ vệ làm sao dám mạo hiểm, đành phải dẫn bọn họ chạy đi.

Nhưng bọn họ lại không ai nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng về phía Quân Mặc Sơ sau cửa đá.

Quân Thiếu Dương nhìn theo tầm mắt bọn họ, chậm rãi đối diện với ánh mắt cười như không cười của Quân Mặc Sơ.

Quân Mặc Sơ đứng cạnh cửa đá, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt hài hước nhìn bọn họ, "Ủa? Mọi người phát hiện ra lương tâm, không muốn bọn ta buồn chết cho nên trở về cứu hả?"

Nghe vậy, mọi người liền đỏ mặt, xấu hổ đứng tại chỗ, lúc cửa đá đóng xuống, Nam Cung Thần vốn muốn đưa Quân Mặc Sơ vào nhưng không ai đồng ý.

Hiện giờ bọn họ gặp nguy hiểm phải quay trở lại, tức khắc cảm thấy thật mất mặt.

Mà Quân Tiêu Vũ thì đứng xa xa phía sau cùng, tựa hồ không muốn để Quân Mặc Sơ nhìn thấy, gương mặt đẹp hơi trầm xuống.

Vốn tưởng rằng lần này có thể hoàn thành mong muốn của mẫu thân, hung ác hành hạ tiện nhân kia, vây chết nàng ta ở đây, không ngờ lại gặp phải ngũ giai địa long xà, hại bọn họ không thể không quay về.

Xem ra ông trời không bỏ nàng ta.

Nam Cung Thần nhíu mày, "Lúc trước chỉ là ngoài ý muốn, bọn ta vốn định cứu ngươi ra ngoài... Địa long xà sắp đuổi tới rồi, có chuyện gì nói sau cũng không muộn."