Dưới ánh trăng, một bóng đen chợt lướt nhanh qua.
Vừa vào đêm không lâu, trời vẫn chưa tối hẳn nhưng ánh trăng vẫn vô vùng sáng, rực rỡ phủ kín mặt đất.
Thần Vương phủ, phủ đệ sang trọng xa xỉ tọa lạc ngay trước mắt, Quân Mặc Sơ nheo mắt nhìn lại, lãnh ý trong mắt sâu không lường được.
Sở dĩ nàng đến đây là bởi vì có cảm giác chuyện nàng bị người ta bắt gian trên giường có liên quan đến Nam Cung Thần.
Nếu Nam Cung Thần chán ghét nàng, nhất định không muốn thành thân với nàng, như vậy hắn có đủ lý do để hãm hại nàng trước ngày thành thân, thế nên Nam Cung Thần chính là nghi phạm hàng đầu của nàng.
Trời vừa tối, Thần Vương phủ đã ồn ào tiếng người, cực kì náo nhiệt.
Dưới ánh đèn, người ra vào Thần Vương phủ rất nhiều, nam có nữ có, nhưng phần lớn đều là thế gia công tử dẫn bạn gái đến, hoặc dẫn thị thϊếp đến, Quân Mặc Sơ phát hiện, hình như lúc này Thần Vương phủ đang tổ chức yến hội gì đó, nàng còn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên trong.
Thân ảnh kia đúng là Quân Thiến Thiến.
Xem ra chiều hôm nay Nam Cung Thần đến Quân gia là để mời Quân Thiến Thiến đến dự yến hội này.
Hôn sự của Nam Cung Thần và nàng vừa mới hủy bỏ vài ngày, hắn đã công khai ôm nữ nhân khác, đúng là nực cười!
Yến hội đã chính thức bắt đầu, cách đó rất xa, nàng vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt a dua nịnh hót của đám người đó, nhất là Quân Thiến Thiến, nàng ta ngẩng đầu mỉm cười, nhận sự sùng bái và hâm mộ của mọi người, đồng thời ở chỗ người khác không nhìn thấy liền để lộ bộ dáng khinh thường.
Đúng là hai mặt!
Quân Mặc Sơ không có hứng thú xem tiếp, vừa định lặng lẽ lẻn vào Thần Vương phủ, các công tử tham gia yến hội đã đột nhiên tốp năm tốp ba dẫn thị thϊếp hay bạn gái của mình thần thần bí bí đi vào hoa viên Thần Vương phủ.
Ngay lúc nàng tò mò xem xem bọn họ muốn làm cái gì thì lập tức thấy các thế gia công tử vừa đến bãi cỏ liền đẩy ngã thị nữ bên người xuống, vội vàng kéo y phục trên người các nàng ra rồi xoay người đè lên, thậm chí có người trao đổi thị nữ cho nhau rồi xxx.
Rất nhanh, đủ âm thanh dâʍ ɭσạи vang lên, mở đầu cho một màn đêm ngổn ngang.
Quân Mặc Sơ: "....."
Cho dù thế nào nàng cũng không nghĩ rằng những người này lại làm chuyện buồn nôn như vậy.
Quân Mặc Sơ không nhìn nổi nữa, tung người nhảy khỏi nóc nhà rồi đáp trên một ngọn cây, nàng còn chưa kịp bình tĩnh đã chợt đối mặt với một cặp mắt yêu nghiệt.
Chủ nhân của cặp mắt ấy mặc một bộ xiêm y trắng tinh, dưới ánh trăng, xiêm y rộng thùng thình che đi bóng dáng thon dài của hắn, mái tóc dài xõa sau đầu, vài sợi tóc trên trán rũ xuống, để lại bóng dáng dưới ánh trăng loang lổ.
Nhất là cặp mắt sâu như biển cả, hắn cứ thế lười biếng dựa vào nơi đó, đưa mắt quan sát nàng, đáy mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, có cả ý cười, nhưng phần lớn chính là ý vị thâm trường.
Quân Mặc Sơ nhất thời cả kinh, đáy lòng thầm chấn động, nàng cư nhiên không có một chút cảm giác nào về sự xuất hiện của nam nhân này, đối với cảnh giác của lính đánh thuê nhiều năm mà nói, rất không tầm thường, khả năng duy nhất chính là...
Nam nhân này rất mạnh!
Mạnh đến mức có thể vô thanh vô tức đến gần nàng hồi lâu mà vẫn không bị nàng phát hiện!
"Ngươi là ai?" Quân Mặc Sơ hỏi, khuôn mặt lạnh như băng.
Bạch y nhân thấy nàng chỉ khϊếp sợ trong giây lát đã lập tức khôi phục lại bình tĩnh, phong thái như vậy không phải người bình thường có thể có được, đáy mắt có chút kinh ngạc.
Hắn đứng dậy, trên dung nhan tuấn mỹ xuất hiện một nụ cười như có như không, toát lên vẻ thờ ơ trời sinh, đó là loại uy nghiêm khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Hắn chậm rãi mở miệng, nhướng mày kiếm: "Ngươi đoán thử xem."