Quân Mặc Sơ lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Không liên quan đến ngươi."
Quân Thiếu Dương cao ngạo hất cằm, "Bổn thiếu gia nhắc ngươi trước, đừng hy vọng bổn thiếu gia sẽ bảo vệ ngươi, nếu ngươi tự cho là đúng muốn tới nơi này, chết rồi cũng đừng trách người khác!"
Giọng hắn không lớn, đường vào hang động lại rộng, tất cả mọi người đều nghe thấy lời hắn.
Quân Tiêu Vũ khẽ nhíu mày, nàng ta đã nói chuyện với nương, đừng để tên ngốc Quân Thiếu Dương tới đây, ngoại trừ miệng lưỡi lợi hại thì hắn chẳng có gì.
"Vừa lúc, ngươi cũng đừng hy vọng ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi đi đường ngươi, chúng ta không liên quan đến nhau." Quân Mặc Sơ hờ hững nói.
"Phế vật ngươi, nực cười, bổn thiếu gia sẽ cần ngươi bảo..."
Sắc mặt Nam Cung Thần trầm xuống, "Quân Thiếu Dương, coi lời của bổn vương là gió thoảng bên tai sao?"
Quân Thiếu Dương nhìn Nam Cung Thần, thấy sắc mặt hắn âm trầm, vốn còn muốn nói cái gì đó đành phải bĩu môi, không nói chuyện nữa.
Trong lòng lại thầm bất mãn, Nam Cung Thần đang làm gì thế không biết, trước kia không phải hắn thích nhìn người khác khi dễ Quân Mặc Sơ nhất sao?
Quân Tiêu Vũ nhìn thoáng qua Nam Cung Thần, ánh mắt thay đổi thất thường.
Quân Mặc Sơ không nói chuyện nữa mà lười nhác đi đằng sau đội ngũ, nhìn bọn họ chật vật.
Đồng dạng ở cuối đội ngũ còn có một vị nam tử thanh tú tuấn dật, hắn ngẩng đầu, nở một nụ cười chân thành với Quân Mặc Sơ.
"Mặc Sơ tiểu thư, xin chào." Hắn thấp giọng chào.
Quân Mặc Sơ có chút kinh ngạc nhướng mày, ở đây phần lớn mọi người đều khinh thường nói chuyện với nàng, đều không để nàng vào mắt, đây chính là người đầu tiên thể hiện thiện ý với nàng.
Nàng khó hiểu gật đầu với hắn.
Hắn tiếp tục nói: "Ta là học viên của học viện đế quốc Đại Vũ, tên là Bạch Thời Uyên, đã sớm nghe nói đến tiếng thơm của Mặc Sơ tiểu thư, rất vui có thể cùng thí luyện với Mặc Sơ tiểu thư."
"Tiếng thơm?" Quân Mặc Sơ nhìn hắn, mắt tinh gợn sóng, mặt vô biểu tình: "Là tiếng xấu mới đúng."
Bạch Thời Uyên sửng sốt, ngay sau đó yên lặng sờ mũi, có chút lúng túng cười cười: "Lời đồn không quá đáng tin, Mặc Sơ tiểu thư chớ có để trong lòng."
Ít nhất hôm nay lúc nhìn thấy nàng, hắn cảm thấy trên người nàng không có chút ngu dại hay điên khùng nào, ngược lại rất nhiều người khác đã không giữ nổi bình tĩnh.
Giọng hai người nói chuyện không lớn, nhưng nơi này thật sự quá nhỏ, cho dù bọn họ có nhỏ giọng cũng sẽ có người nghe thấy.
Bọn họ bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Bạch Thời Uyên đang nói chuyện cùng Quân Mặc Sơ, thấy là một người không chút tiếng tăm gì, thậm chí ngay cả tên hắn bọn họ còn không nhớ nổi thì buồn chán dời mắt.
"Nơi này hình như có cơ quan."
"Mau mở cơ quan ra!"
Mọi người vừa mò ra được một thứ nhô lên liền dùng sức đè xuống, con đường bị che khuất trước mặt chậm rãi mở ra, đập vào trong mắt chính là một căn mật thất, một bên sườn của mật thất là cánh cửa đá thật lớn, trông giống cánh cửa đá ở nơi thí luyện, nặng đến mấy tấn.
Mọi người tìm kiếm hồi lâu, nhưng vẫn không tìm được cơ quan mở cửa đá.
"Làm sao bây giờ? Nếu không, mọi người hợp lực cùng nhau nâng lên đi?" Bọn Hàn Thanh nhìn về phía đám người Quân Thiếu Dương.
"Nâng!" Nam Cung Thần ra lệnh.
Nam Cung Thần lập tức chọn mười người mang vũ lực thượng thừa nhất, "Mười người chúng ta hợp lực nâng cửa đá lên, để tất cả bọn họ đi qua hết rồi đồng thời buông tay, hiểu chưa?"
Nam Cung Thần có thân phận và địa vị tối cao, hắn trầm giọng hạ lệnh, mọi người không có dị nghị gì, mười người được chọn lập tức phóng xuất vũ lực mạnh nhất đến trước cửa đá.
Nhưng cửa đá này quá nặng, mười người bọn họ dốc hết lực lượng mới nâng lên được một chút.
Cửa đá nhích lên từng chút một, những học viên khác vừa thấy cửa đá được nâng lên một ít liền vội vàng lăn qua.
"Mau! Qua nhanh đi! Cửa đá này quá nặng, sợ là không chống đỡ được bao lâu!"
Mọi người không nói hai lời, vội vàng chui qua.
Quân Mặc Sơ và Bạch Thời Uyên bởi vì ở cuối cùng đội ngũ nên chỉ có thể chờ tất cả mọi người qua rồi mới tới họ.
Thời điểm vất vả lắm mới đến phiên nàng, Quân Mặc Sơ đột nhiên nhận thấy có một tầm mắt quỷ dị đang nhìn chăm chú vào người nàng, nàng theo bản năng ngẩng đầu, bỗng nhiên bắt gặp nụ cười trào phúng của Quân Tiêu Vũ.
Nàng chợt căng thẳng, lại thấy một người trong số đó vốn đang nâng cửa đá đột nhiên buông tay!
Mười người hợp lực lại, thiếu một người cũng không được, cửa đá nặng đến mấy tấn, vốn mười người nâng đã có chút kiệt sức, hiện tại đột nhiên một người buông tay ra, chín người còn lại tức khắc không chịu nổi.
Nam Cung Thần biến sắc, "Mau bỏ tay ra!"
Chín người còn lại đồng loạt buông tay, ngay sau đó, cánh cửa đá dày nặng ầm ầm rơi xuống.
Mà lúc này, nửa thân mình Quân Mặc Sơ đang chuẩn bị bước qua cửa đá, nếu lúc này cửa đá nện xuống sẽ trực tiếp dập nát cả người nàng.
"Quân cô nương cẩn thận!" Bạch Thời Uyên ở phía sau hô to một tiếng.
Hai mắt Quân Mặc Sơ trầm xuống, hai tay chống lên mặt đất, lui nhanh ra sau mật thất, ngay sau đó, cửa đá ầm ầm rơi xuống khiến toàn bộ mật đạo đều rung động.
Sau lưng Quân Mặc Sơ ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Quân cô nương không sao chứ!" Bạch Thời Uyên vội vàng chạy tới.
"Không sao." Quân Mặc Sơ chậm rãi đứng dậy, ánh mắt âm trầm nhìn cửa đá, tựa như muốn nhìn thấu qua Quân Tiêu Vũ đằng sau cánh cửa đá.
Hay, hay cho Quân Tiêu Vũ ngươi, hóa ra lúc trước ta đã xem thường ngươi rồi!
Vốn tưởng rằng Quân Thiến Thiến mới là người không muốn để nàng sống tốt, không ngờ Quân Tiêu Vũ cũng tâm cơ sâu không lường được như thế!
Ít nhất, Quân Thiến Thiến ghét nàng là chuyện tất cả mọi người biết, mà Quân Tiêu Vũ thì giấu quá sâu.
Không khó tưởng tượng nếu vừa rồi chỉ cần nàng chậm một giây thôi thì sẽ có kết cục gì, nàng thật sự đã quá coi thường nàng ta rồi!
Bạch Thời Uyên chau mày, "Làm sao bây giờ? Vừa rồi cơ quan kia chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, hiện tại chỉ hai người chúng ta thôi cũng không đủ để nâng cánh cửa này, bọn họ ở bên kia có thể giúp chúng ta nghĩ cách nhấc cửa đá lên hay không?"
Quân Mặc Sơ cười lạnh, "Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ vì chúng ta mà nâng một lần nữa sao?"
Ánh mắt Bạch Thời Uyên lóe lên, không nói gì, hiển nhiên, đáp án đã rõ ràng.
Hai người ngây người trong mật thất đóng kín được một lát, cánh cửa đá dày nặng vẫn không có bất kì động tĩnh gì, quả nhiên đám người đó không định cứu bọn họ.
"Quân cô nương, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" Bạch Thời Uyên lên tiếng hỏi.
Trước không đường tới, sau không đường lui, chẳng lẽ bọn họ sẽ mãi bị nhốt trong mật thất đóng kín này đến đói chết sao?
Quân Mặc Sơ đứng dậy, mặt vô biểu tình nhìn chăm chú cửa đá, trầm mặc một hồi, lạnh lùng mở miệng, "Chờ."
"Chờ?" Bạch Thời Uyên khó hiểu.
Quân Mặc Sơ trực tiếp đi đến ven tường, ngồi xuống, trên gương mặt đẹp tinh xảo không chút hoảng loạn, lại càng không tức giận, nói chờ, quả thật đúng là bắt đầu an tĩnh chờ.
Bên kia cửa đá, sắc mặt Nam Cung Thần âm trầm trừng mắt nhìn cửa đá một hồi, sau đó trầm giọng mở miệng: "Lâm Phong, chọn mười người nữa nhấc cửa đá lên!"
Nghe vậy, Lâm Phong nhíu mày: "Tại sao? Dù sao phế vật Quân Mặc Sơ kia cũng không có tác dụng với chúng ta, nói không chừng còn sẽ kéo chân chúng ta, sao phải phí sức nâng lên làm gì."