Chương 44: Rời Đi

Trong lòng Quân Chấn Thiên tính toán, chỉ cần bảo bối còn đặt trong gia tộc, còn sợ gì không rơi vào trong túi của hắn?

Nhưng mà, còn chưa có kịp mở miệng, Thanh Minh Dạ đã cười khẽ đánh gãy: "Không quan hệ, ngày hôm trước bản tôn đã tặng Tiểu Sơ Nhi một kiện không gian pháp khí, hoàn toàn có thể cất giữ vài món nho nhỏ này."

Quân Mặc Sơ đang lo cách để bỏ vào trong không gian Càn Khôn trụy, Thanh Minh Dạ nói như vậy, thật giúp nàng giải quyết một nan đề (*vấn đề khó khăn*), vì thế, trực tiếp quang minh chính đại ở trước mặt Quân Chấn Thiên, thu vào trong không gian Càn Khôn trụy.

Quân Chấn Thiên thật muốn mắng mẹ nó, không gian pháp khí! Thanh Minh Dạ thế nhưng tặng cho Quân Mặc Sơ một không gian pháp khí?

Những vậy quý như vậy, Quân Mặc Sơ như thế nào lại không để lại trong gia tộc? Còn một mình giấu đi!

Nàng có biết một kiện không gian pháp khí có bao nhiêu đáng quý hay không?!

Quân Chấn Thiên càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nếu không phải niệm tình giao hảo với Thanh Minh Dạ, nói không chừng bây giờ hắn đã động thủ cướp đoạt.

"Đúng rồi." Quân Mặc Sơ ôn hòa mở miệng, lúc này hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Quân Chấn Thiên, "Hắn đã cấp sính lễ, vậy đồ cưới của ta đâu?"

Quân Chấn Thiên lần thứ hai cứng đờ, đồ cưới?!

Nàng đều đã đem sính lễ thu hết rồi, thế nhưng lại còn muốn đồ cưới!

Quân Mặc Sơ ngồi xuống bên người Thanh Minh Dạ, mặt không chút thay đổi nhắc nhở hắn, "Thanh Minh Dạ cấp sính lễ không tồi chút nào, đồ cưới của ta cũng không thể khó coi, bằng không Quân gia hẳn sẽ mất mặt."

Hiện tại mới nhớ tới mình là người Quân gia? Vừa nãy mới nói thế nào!

Huyệt thái dương của Quân Chấn Thiên hung hăng nhảy lên, gần như sắp bùng nổ.

Thanh Minh Dạ đối với Quân Mặc Sơ âm hiểm phúc hắc cũng là vui vẻ, bạc môi gợi lên một độ cong xinh đẹp, tiếp nối lời nàng, "Tiểu Sơ Nhi nói rất đúng, đồ cưới này tự nhiên không thể rất khó coi, bất quá gia chủ yên tâm, đồ cưới này bản tôn sẽ giữ lại thay cho tiểu Sơ Nhi."

"Phụ thân đại nhân sắc mặt không tốt lắm, là không muốn cấp đồ cưới cho nữ nhi sao?" Quân Mặc Sơ nhìn bộ dáng cơ hồ đã bị chọc giận của Quân Chấn Thiên, trong lòng cười lạnh.

Muốn dựa vào nàng để bám vào cây đại thụ Thanh Minh Dạ? Vậy cũng phải nhìn xem Quân gia có cái tư cách đó không!

Quân Chấn Thiên nhất thời nghiến răng nghiến lợi, lại chỉ có thể mạnh mẽ chịu đựng, trên mặt nặn ra một chút tươi cười, "Sao có thể như vậy, đồ cưới.... tự nhiên là có!"

Rơi vào đường cùng, Quân Chấn Thiên đành phải phân phó Quách thị đặt mua một phần dày đồ cưới cho Quân Mặc Sơ.

Quách thị biết được chuyện này cũng kém chút nữa ngất xỉu.

Quân Mặc Sơ thắng lợi trở về rời đi Quân gia, trong không gian Càn Khôn truỵ tràn đầy đồ cưới.

Thanh Minh Dạ nhìn đôi mắt trong suốt của Quân Mặc Sơ lóe sáng, giống như rơi vào bầu trời đêm đầy sao, không khỏi cong môi cười, "Vui vẻ?"

Quân Mặc Sơ liếc hắn một cái, không nói lời nào.

Thanh Minh Dạ đẩy đẩy cái mũi của nàng, "Tiểu Sơ Nhi, tuổi còn nhỏ mà đã mặt than (ý chỉ mặt lạnh) như vậy cũng không tốt."

Ngươi mới là mặt than, cả nhà ngươi mới là mặt than!

Quân Mặc Sơ hừ lạnh một tiếng, "Hôm nay ngươi đi Quân gia rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

Nàng thật cũng không cho rằng Thanh Minh Dạ đến Quân gia là để giao hảo đâu.

"Hạ sính thú nàng nha." Thanh Minh Dạ giọng điệu lười biếng vô cùng.

Quân Mặc Sơ mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn hắn.

Thanh Minh Dạ khẽ cười một tiếng, "Tiểu Sơ Nhi, ta lập tức sẽ phải rời đi nơi này."

Nghe vậy, Quân Mặc Sơ trong lòng có chút kinh ngạc, trên khuôn mặt vẫn duy trì mặt lạnh. "A, tạm biệt không tiễn."

Đáy mắt Thanh Minh Dạ hơi trầm xuống, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, "Sính lễ hạ, đồ cưới cũng thu, hiện tại liền vội đuổi bản tôn đi?"

"Chẳng lẽ ngươi muốn ta một khóc hai nháo ba thắt cổ cầu ngươi không cần đi?" Quân Mặc Sơ mặt không chút thay đổi hỏi lại.

Con ngươi sâu thẳm của Thanh Minh Dạ hơi lóe lóe, "Chủ ý này không tồi!"

Nói xong ngón tay thon dài nắm lấy cằm của nàng, giọng điệu tràn đầy mị hoặc nói: "Đến, Tiểu Sơ Nhi, khóc một cái xem nào!"

Quân Mặc Sơ đập vào tay của hắn, "Nói chuyện đàng hoàng!"

Thanh Minh Dạ dừng lại cuốc bộ, nhìn nàng, con ngươi đen sâu thẳm giống như một cái hắc động, chỉ cần nhìn một cái, liền có thể đem người hút vào.

Tại nơi sâu thẳm nhất trong con ngươi, Quân Mặc Sơ không hiểu sao có một loại cảm giác khác thường.

Nàng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Thanh Minh Dạ lập tức phải đi, vậy hắn đến Quân gia là để... Không phải là để giúp nàng xây dựng hậu thuẫn chứ?

Ở trong mắt Quân Chấn Thiên, Thanh Minh Dạ chính miệng cùng hắn hạ sính lễ, nói muốn thú nàng, mặc dù hắn hiện tại phải rời đi, Quân gia cũng không dám đối với nàng không tốt....

Trong lòng Quân Mặc Sơ có chút cảm động, nói gì thì nói, ở thế giới này ngoại trừ Ninh Thanh Hà, hắn là người thứ nhất không có ý đồ xấu với nàng.

Thanh Minh Dạ bỗng nhiên cười, khuôn mặt tuấn tú phong hoa tuyệt đại nhiễm đầy tiếu ý, giống như có thể đoạt đi tất cả ánh sáng trong thiên hạ.

"Tiểu Sơ Nhi, bản tôn vẫn muốn hỏi nàng, nàng không biết là nàng có thân sinh ca ca sao?"

Nghe vậy, Quân Mặc Sơ trong lòng thất kinh, "Ngươi làm sao lại biết?"

Hắn như thế nào có thể biết chuyện này?

Nguyên lai thật đúng như vậy? Thanh Minh Dạ nheo mắt lại.

Tâm thần Tả Phi vừa động, nghĩ đến cái gì, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Chủ tử, người nói chính là... Quân Lạc Hàn?"

"Không tồi!"

Đáy lòng Tả Phi cả kinh, lần đầu tiên nhận thức được một sự thật bắt nguồn từ Quân Mặc Sơ, trước kia đối với phế vật trong truyền thuyết này, hắn sẽ không có bất luận hứng thú gì, nếu không phải từ thái độ khác thường của chủ tử đối với nữ nhân này đặc biệt tốt, hắn căn bản sẽ không đi chú ý nàng.

Lúc ấy chỉ cảm thấy nàng có chút nhìn quen mắt, cũng không có nghĩ nhiều lắm, hiện tại cẩn thận suy ngẫm một chút, bỗng nhiên phát hiện, đường nét ngũ quan Quân Mặc Sơ tinh xảo, quả thật cùng bộ dáng của Quân Lạc Hàn thập phần tương tự!

Duy nhất có điểm không giống chính là, ở trên người Quân Lạc Hàn, thêm vài phần anh khí và lãnh khốc, đó là nam nhân phi thường lạnh lùng, nói không nhiều lắm, Tả Phi tiếp xúc không quá vài lần, chỉ là nghe nói, lại không gặp qua, bởi vậy trước kia mới không thể nhận ra.

Quân Lạc Hàn?

Quân Mặc Sơ lẩm bẩm cái tên này, "Cái người các ngươi kêu Quân Lạc Hàn..."

"Phi thường tương tự nàng!" Thanh Minh Dạ nói.

Chẳng lẽ cái người kêu Quân Lạc Hàn kia chính là ca ca sinh đôi của nàng, chính là bí mật mà trước giờ vẫn bị Quân gia gia chủ và Quân gia trưởng lão che dấu?

"Các ngươi nhận thức hắn? Hắn là nhân vật như thế nào?"

Nhắc tới Quân Lạc Hàn, đáy mắt Thanh Minh Dạ hiện lên một tia khác thường.

Nhưng mà Tả Phi lại không nhịn được, "Quân Lạc Hàn là người làm kẻ khác phi thường kinh diễm, cảm giác này chính là không có cách nào hình dung, ở trung bộ khu, cơ hồ là không ai không biết cái tên Quân Lạc Hàn."

Quân Mặc Sơ mị hạ mí mắt, nghe xong tựa hồ là người rất lợi hại, một khi đã như vậy, dựa theo tính cách của Quân gia gia chủ, hẳn là sẽ thổi phồng đứa con thiên tài của chính mình, tựa như Quân Thiến Thiến, nhưng hắn tại sao lại không muốn để người khác biết hắn còn có một đứa con?

Quân Mặc Sơ âm thầm hạ quyết tâm, xem ra có cơ hội, nàng nhất định phải đi trung bộ khu, nếu như thật sự nương cùng Quân Lạc Hàn ở chỗ đó.

Hôm sao, Quân Mặc Sơ thật đúng là không có gặp lại Thanh Minh Dạ.

Người nọ giống như chưa từng xuất hiện qua, vô thanh vô thức tiêu thất.

Quân Mặc Sơ ngược lại có chút không quen, liên tiếp vài ngày, nàng đều ở khách điếm tu luyện.

Liền qua vài ngày như vậy, Quân Mặc Sơ cảm giác lực lượng trong cơ thể càng trở nên tinh thuần, làm nàng khó hiểu chính là vũ lực của nàng như cũ là ở nhất giai, nhưng mà nàng lại có thể cảm nhận rõ ràng, nhất giai vũ lực của nàng cùng người khác không giống nhau, ngược lại có điểm giống người tam giai vũ lực.

Quân Mặc Sơ mang theo nghi hoặc ra cửa, tính toán tìm hiểu chút chuyện tình ở trung bộ khu, đúng lúc này, lại truyền đến tin tức.

Quân gia gia chủ cho phép nàng tham gia tổ chức thử nghiệm ba năm một lần của Đại Vũ!