- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Cổ Đại
- Phế Tài Tiểu Thư: Phúc Hắc Tà Vương Nghịch Thiên Phi
- Chương 38: Càn Khôn Trụy
Phế Tài Tiểu Thư: Phúc Hắc Tà Vương Nghịch Thiên Phi
Chương 38: Càn Khôn Trụy
Nàng thầm than một tiếng, cũng không thoát khỏi tay hắn nên muốn chạy đi đâu cũng không được. Bất đắc dĩ, nàng ngồi bên giường nhìn hắn “Thật là phiền toái”
Mặt than thổ tào của nàng thành công chọc cười Thanh Minh Dạ, trong lòng nảy ra một chút cưng chiều, tiểu nha đầu này, còn có thể tinh nghịch hơn được không?
Thanh Minh Dạ nhìn nàng một lúc, cũng không ngồi chơi nữa, âm thầm điều động võ lực trong đan điền, chậm rãi điều trị vết thương.
Quân Mặc Sơ buồn chán ngồi, đợi đã lâu vẫn không thấy Tả Phi quay lại, lòng càng thêm khó chịu. Dứt khoát xem lại ký ức của thân thể này, dựa theo phương pháp tu luyện trước đây ngồi im lặng tu luyện.
Lúc trước kiểm tra ra Tử chi huyết mạch, Quân Mặc Sơ cũng không có chịu bỏ cuộc, vẫn kiên trì nỗ lực tu luyện như trước đây. Có điều, bất kể nàng tu luyện chuyên cần như thế nào, đều là một chút vũ lực cũng không được ngưng tụ. Nhìn sang Quân Thiến Thiến lại từng chút từng chút đột phá cấp bậc, trở lên cường đại hơn hẳn nàng khiến tâm tình Quân Mặc Sơ vốn yếu đuối lại nhảy cảm, dần dần bị bức điên lên.
Nàng thận trọng theo trí nhớ trước kia tu luyện, tâm vừa động, một chùm lực lượng màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.
Quân Mặc Sơ chăm chú nhìn lực lượng này, thầm nghĩ lực lượng màu đỏ này cùng với vũ lực không giống nhau.
Nàng ngẫm nghĩ một hồi, cái gì cũng nghĩ không ra, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhắm mắt lại tu luyện.
Lần này nàng tập trung ngồi minh tưởng, liền cảm giác mình trôi lơ lửng giữa đại dương ấm áp, phía trước mơ mơ hồ hồ có một khe động đang phát sáng. Đáy động là một bông tai như ý, trên người nó toả ra một ánh hào quang màu vàng ấm áp lại không chói mắt, người nhìn vào cảm thấy rất thoải mái.
Quân Mặc Sơ cảm thấy có gì đó đang kêu gọi linh hồn mình, chậm rãi tiến lại gần bông tai kia, này là vật gì?
Nàng mới có chút hiếu kỳ về vật nhỏ này, liền cảm thấy nó đang hút linh hồn của nàng vào. Sau một khắc, nàng lại xuất hiện ở trong không gian khác.
Ban ngày như lại âm u mờ mịt, trên mặt đất gồ ghề, đi ra ngoài liền thấy có vài đồng ruộng như mới được khai hoang, cách đó không xa có những ngọn núi trùng trùng điệp điệp như ẩn như hiện, đồi núi trụi lủi, chỉ lưa thưa vài ngọn cây.
Không gian này tựa hồ rất lớn, kiến người ta có một một loại cảm giác tĩnh mịch, như thể bất cứ thứ gì trong đây sinh ra cũng đều tĩnh mịch như này.
Đây là đâu?
Quân Mặc Sơ nghi ngờ quan sát không gian này, cũng chẳng biết tại sao, nàng có cảm giác mình có thể điều khiển thế giới này như ý muốn.
Trong lòng không hiểu sao sinh ra một linh cảm, linh cảm rằng thế giới này trước đây có sức sống tràn trề. Nàng muốn cải biến, muốn khôi phục lại sức sống của thế giới này.
Cái ý niệm này vừa mới xuất hiện, Quân Mặc Sơ đã cảm thấy trong đầu sản sinh một trận đau đớn kịch liệt. Một cỗ lực lượng cường đại khiến toàn bộ máu trong cơ thể nàng như bị rút cạn, nguy hiểm!
“Tiểu Sơ Nhi!”
Một tiếng quát chói tai như thiên lôi vang lên.
Dường như ngay lập tức, Quân Mặc Sơ từ cảnh như mơ trong không gian đó đi ra, tinh mâu bỗng dưng mở, ngực khó chịu phun ra một búng máu.
Nhìn thấy Quân Mặc Sơ tỉnh táo lại, đôi mày vốn cau chặt của Thanh Minh Dạ mới dần dãn ra.
“Chuyện gì xảy ra?!” Quân Mặc Sơ nhìn thoáng qua, nàng còn đang ngồi bên giường, thân thể lại vô lực. Nàng cảm giác bản thân ngay cả khí lực để đứng lên cũng không có, ở trước mắt nàng, một điểm toả ánh sáng vàng trôi trong không khí đang thân mật bay tới bay lui quanh nàng.
“Đây là... thứ gì vậy?” Quân Mặc Sơ nhìn điểm sáng đó, khó hiểu hỏi.
Editor: Ái Lạp Tuệ Ni
"Nàng còn nói, nàng mới vừa làm cái gì?" Thanh Minh Dạ gõ nhẹ vào tiểu não đại (đại ý là gõ vào đầu) của nàng, giọng điệu có chút hờn giận.
Nàng mới vừa làm cái gì? Nàng cái gì cũng không có làm a!
Quân Mặc Sơ khó hiểu, kim sắc quang điểm kia bay xuống trên người nàng, Quân Mặc Sơ theo bản năng vươn tay, tiếp nhận quang điểm, kim sắc quang điểm sau khi dừng ở trên tay, kim quang trên người chậm rãi tiêu tán, lộ ra bộ mặt chân thật của nó.
Ngay tại khi nhìn rõ vật nằm ở lòng bàn tay, Quân Mặc Sơ mãnh liệt cả kinh.
Đây không phải là bông tai như ý thấy ở trong mộng sao?
Hoa tai như ngọc đạm kim sắc (màu vàng nhạt), sờ vào tay thấy lạnh, thoạt nhìn rất bình thường, nếu xỏ thêm một sợi dây đeo lên trên cổ làm thành vòng cổ như ý liền giống những vật phẩm trang sức thường thấy mua ở khách điếm.
Thanh Minh Dạ nhìn hoa tai như ý trong lòng bàn tay nàng, con ngươi sâu thẳm xẹt qua một tia phức tạp, quả nhiên là Càn Khôn trụy. (Ni: *ôm ngực thở hổn hển* Cái... sao lại là hoa tai? Ni còn tưởng là vũ khí có thể thôn thiên cơ TT^TT )
Bao nhiêu người dù mất đầu cũng đều muốn Càn Khôn trụy đến tay, hiện tại nó ở trong tay nàng, nên cảm thấy nha đầu này vận khí quá tốt không? Hay là vận khí không tốt?
Nếu để ngoại nhân biết Càn Khôn trụy ở trên người nàng, chỉ sợ nàng căn bản sống không quá ba ngày đi.
"Tiểu Sơ nhi, thu nó lại, tuyệt đối không được để cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy, càng không thể để bất luận kẻ nào biết đến nó." Ngữ khí Thanh Minh Dạ thản nhiên, thần sắc ít khi có điểm nghiêm túc.
Khuôn mặt tinh xảo của Quân Mặc Sơ lộ ra tia cười trịnh trọng, "Thứ này... rất trọng yếu?"
Thanh Minh Dạ khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài điểm điểm cái mũi nhỏ của nàng, "Đâu chỉ là trọng yếu, Càn Khôn trụy thượng khả nuốt thiên, hạ khả phệ địa[1], trên Thương Khung đại lục tất cả mọi người đều muốn có được nó."
[1] Thượng khả nuốt thiên, hạ khả phệ địa: trên nuốt trời, dưới diệt đất; ý chỉ sức mạnh phi thường vô biên.
Nghe vậy, khuôn mặt Quân Mặc Sơ không chút thay đổi giương mắt nhìn hắn, "Ngươi nói đây là, Càn Khôn trụy?"
Trong đầu mơ hồ nhớ rõ trước kia Thanh Minh Dạ có cùng nàng nói qua về chuyện tình của Càn Khôn trụy, nhưng lúc trước nàng không có tâm tư đi để ý tới nó, cho nên cũng không đặt trong lòng.
Bất quá nàng vẫn nhớ rõ Thanh Minh Dạ từng nói, Càn Khôn trụy là một cái thần khí.
"Không sai, đây chính là Càn Khôn trụy."
Quân Mặc Sơ trầm mặc một giây, "Càn Khôn trụy sao lại ở chỗ ta?"
"....." Thanh Minh Dạ bị hỏi có chút sửng sốt, lập tức môi mỏng sắc sảo cong lên một nụ cười yếu ớt đậm phần bất đắc dĩ, "Tiểu Sơ nhi, lời này là ta nên hỏi ngươi mới đúng, vì sao Càn Khôn trụy lại ở chỗ nàng?"
Quân Mặc Sơ yên lặng thu hồi tay, hắn hỏi nàng, nàng biết hỏi ai a?
Ai mà biết Càn Khôn trụy vì sao lại ở trên thân thể nàng, nàng hôm nay cũng mới phát hiện điều này, vậy là tốt hay không tốt?
"Càn Khôn trụy đã nhận thức nàng là chủ, hiện tại nàng có biết bản thân may mắn cỡ nào không?"
Càn Khôn trụy đã nhận thức nàng là chủ sao? Quân Mặc Sơ tìm tòi một chút trí nhớ trong đầu, hoàn toàn không tìm thấy trí nhớ có quan hệ tới việc Càn Khôn trụy xuất hiện trên người nàng, điều này càng làm nàng thêm nghi hoặc, hảo hảo một cái thần khí, như thế nào lại ở trên người nàng? Còn nhận nàng làm chủ?
Quân Mặc Sơ ý niệm vừa động, chỉ thấy Càn Khôn trụy trong lòng bàn tay đột nhiên biến mất, nàng cảm thấy ngực nóng lên, theo bản năng cúi đầu, mở ra vạt áo liền thấy, trên ngực nhiều hơn một cái ấn ký kim sắc hoa tai như ý, đúng là hình thái của Càn Khôn trụy.
Đôi mắt sâu thẳm như biển không đáy của Thanh Minh Dạ hơi hơi nhíu lại, ở chỗ sâu trong đôi mắt xẹt qua một đạo ám quang, hắn cười dài nhìn vạt áo rớt xuống của Quân Mặc Sơ, ý vị thâm trường nói: "Tiểu Sơ nhi, nàng đây là đang dụ dỗ bản tôn?"
Quân Mặc Sơ mặt không chút thay đổi sửa sang lại y phục, thản nhiên liếc hắn một cái, "Đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là nhìn mà thôi."
"A? Nhìn cái gì?" Thanh Minh Dạ ý cười càng sâu, trong lời nói mang theo một tia đùa giỡn, "Chứ không phải là đang nhìn xem bản thân phát dục như thế nào sao?"
Quân Mặc Sơ đảo trắng mắt, "Ngươi yên tâm, tuyệt đối phát dục tốt hơn so với ngươi."
Thanh Minh Dạ ý cười bên môi càng sâu, "Đương nhiên, đối với nàng, bản tôn tự nhiên là yên tâm."
"...." Khóe miệng Quân Mặc Sơ co rút, cảm giác được Càn Khôn trụy ở trên ngực nàng có độ ấm áp, do dự trong chốc lát, vẫn là mở miệng hỏi: "Ngươi nói rất nhiều người đều muốn có Càn Khôn trụy?"
Tài bất lộ bạch (có tài không được để lộ), đã nhiều người muốn có Càn Khôn trụy, vậy nếu để nhiều người biết Càn Khôn trụy ở trên người nàng, nàng chẳng phải sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích?
Khó trách Thanh Minh Dạ lại cùng nàng nói, ngàn vạn lần không thể để bất luận kẻ nào biết.
"Không chỉ là rất nhiều, chỉ cần là người biết Càn Khôn trụy, đều muốn có nó."
"Vậy còn ngươi?" Tinh mâu của Quân Mặc Sơ sáng ngời nhìn chằm chằm Thanh Minh Dạ, trong lòng bắt đầu hoài nghi mục đích hắn đến đây tiếp cận chính mình, chẳng lẽ là vì Càn Khôn trụy?
Nghe vậy, con ngươi đen của Thanh Minh Dạ trầm xuống, ở chỗ sâu trong đôi mắt ngưng tụ gió lốc không thể thấy được: "Nàng cho là bản tôn tiếp cận nàng là vì Càn Khôn trụy?"
Nét mặt Quân Mặc Sơ nghiêm lại, nháy mắt nhận thấy được sự tức giận trong đôi mắt của Thanh Minh Dạ, trong lòng có chút hối hận sao lại nói ra những lời này, dù sao hắn cũng là một người lợi hại, nếu thật sự muốn cướp, nàng đã sớm chết không dưới mấy trăm lần.
Nhưng mà lời đã muốn ra khỏi miệng, nàng không thể thu hồi lại, đơn giản đành phải yên lặng nói: "Trừ lý do này, ta nghĩ không ra... những lý do khác."
Thanh Minh Dạ suýt nữa bị chọc tức nở nụ cười, "Cho nên nàng cho là bản tôn cũng muốn Càn Khôn trụy của nàng?"
Quân Mặc Sơ nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn càng lúc càng đen, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, nghĩ nghĩ, liền nói sang chuyện khác, "Khụ! Cái kia... ta có chút không rõ."
Thanh Minh Dạ dựa đầu ngồi ở đầu dường, đôi chân thon dài bắt chéo, động tác như thế không có làm mất đi hình tượng của hắn, ngược lại tạo thành một loại cảm giác lười biếng không chút để ý, trong tao nhã mang theo tùy ý.
Hắn hiển nhiên còn tức giận, đối với lời nói của Quân Mặc Sơ không có suy nghĩ muốn trả lời, vừa nâng mắt, nhìn cặp mắt đẹp sáng như sao đang nhìn hắn không chớp mắt, bạc thần của Thanh Minh Dạ hơi cong, lời nói vẫn tràn ra bên miệng.
"Có gì khó hiểu?"
Quân Mặc Sơ còn thật sự nói: "Theo ta được biết, Thương Khung đại lục cũng không phải không có thần khí, thần khí có được linh khí đồng dạng không ít, vì cái gì mà Càn Khôn trụy đặc biệt? Tất cả mọi người đều muốn?"
Nghe vậy, con ngươi sâu thẳm của Thanh Minh Dạ nhíu lại.
Trên thực tế, Càn Khôn trụy cho tới nay chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, hình như là đột nhiên bị người truyền ra, nói là Càn Khôn trụy là thần khí phi thường nghịch thiên, tất cả mọi người đều muốn.
Nhưng cho tới nay, Càn Khôn trụy vẫn chưa từng một lần xuất hiện qua, càng không ai thấy được Càn Khôn trụy, hiện giờ Quân Mặc Sơ hỏi như vậy, thật làm cho hắn cũng nghi hoặc không hiểu.
Đột nhiên, Thanh Minh Dạ như nghĩ đến cái gì, con ngươi sâu thẳm xẹt qua một đạo quang mang.
Mấy vạn năm qua, Càn Khôn trụy còn tồn tại trong truyền thuyết, không có bất luận kẻ nào tìm được, cũng không có bất luận kẻ nào thấy qua, lại xuất hiện trên người quái dị như Quân Mặc Sơ. (Ni: khụ )
Mấy vạn năm qua cũng đồng thời chưa xuất hiện qua tử chi huyết mạch, cũng là tồn tại trong truyền thuyết.
Hiện giờ, tử chi huyết mạch vừa xuất hiện, Càn Khôn trụy trong truyền thuyết cũng xuất hiện, còn tồn tại trên người, vậy, nếu tử chi huyết mạch không thể tu luyện, vũ lực trên người nàng là từ đâu tới?
Ban đầu hắn còn tưởng rằng đó không phải vũ lực, mà là lực lượng trên Càn Khôn trụy, hiện giờ nghĩ lại, sự tình không hẳn đã như thế!
Chẳng lẽ, tử chi huyết mạch này có bí mật đặc thù với Càn Khôn trụy?
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Cổ Đại
- Phế Tài Tiểu Thư: Phúc Hắc Tà Vương Nghịch Thiên Phi
- Chương 38: Càn Khôn Trụy