Quân Mặc Sơ buồn cười, nàng chưa từng thấy nam nhân nào tự cho mình là đúng như vậy.
"Vậy ta cũng nói cho ngươi rõ, cho dù nam nhân khắp thiên hạ chết sạch, ta cũng kinh tởm ngươi." Nàng nở nụ cười, đôi mắt sáng loé lên sự lạnh lùng xa cách, lạnh nhạt quét về phía Nam Cung Thần, ngũ quan tinh xảo cùng khí thế bao trùm trên người lại mơ hồ để lộ sức quyến rũ khϊếp người, hơi trào phúng hỏi ngược lại: "Ngươi cho là, ngươi xứng với ta?"
Lời vừa dứt, người trong sương phòng đều ngẩn ra.
Nhất là ánh mắt của đám người Lâm Phong nhìn Quân Mặc Sơ, tựa như nhìn kẻ điên.
Nam Cung Thần là ai? Chính là hoàng tử được sủng ái nhất Đại Vũ, đặc biệt là hiện giờ Thái tử đang lâm bệnh nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng, một khi thái tử băng hà, Nam Cung Thần chính là Thái tử tương lai, là hoàng đế Đại Vũ tương lai.
Bỏ thân phận qua một bên, Nam Cung Thần còn là trung cấp thượng đẳng huyết mạnh đỉnh, cách cao cấp thượng đẳng huyết mạch không xa, vũ lực cũng đã đột phá nhị giai, thực lực ở thế hệ trẻ tuy không tính là đứng đầu nhưng cũng là số một số hai.
Còn Quân Mặc Sơ thì sao? Xét thiên phú, nàng không có, xét thân phận, nàng đã bị đuổi khỏi Quân gia, như vậy mà nữ nhân này cũng dám dõng dạc tuyên bố trước mặt mọi người Thần Vương điện hạ không xứng với nàng?
Xem ra Quân Mặc Sơ này điên rồi.
Không, nàng ta vốn dĩ đã điên rồi.
Sắc mặc Nam Cung Thần lúc này thâm trầm đáng sợ, phế vật đáng chết này dám nói hắn không xứng với nàng?
"Quân Mặc Sơ, đừng tưởng rằng bản vương không dám đánh nữ nhân, lập tức cút cho ta!" Hắn thực sự đã chịu đủ sỉ nhục cùng cười nhạo mà nữ nhân này mang đến cho hắn rồi.
Hắn nói nàng đi là nàng phải đi?
Quân Mặc Sơ chậm rãi cong cánh môi đỏ thắm lên, "Nếu ta không đi thì sao?"
"Ngươi muốn chết!" Sự kiên nhẫn của Nam Cung Thần đã tới cực hạn, hắn giơ tay, một kích lưu quang lược điện bay thẳng tới người Quân Mặc Sơ.
Trong lúc nhiều người Quân Mặc Sơ cũng không hạ thấp cảnh giới của mình, một kích của Nam Cung Thần trong mắt nàng cũng không lớn bao nhiêu, vì thế nàng liền dễ dàng tránh được, giọng nói trào phúng: "Nam Cung Thần, ngươi chẳng qua cũng chỉ có thế!"
Nàng ngay cả Quân Thiến Thiến vũ lực đã đạt tới tam giai còn không sợ, sao có thể sợ hãi nhị giai như Nam Cung Thần!
"Ngươi!" Một kích không thể thực hiện được, Nam Cung Thần thẹn quá hoá giận, toàn bộ vũ lực trong cơ thể chợt bộc phát, vũ lực màu cam đặc trưng của nhị giai lúc này ngưng tụ lại thành một cái lưới điện di động che trời lấp đất, hướng về phía đỉnh đầu Quân Mặc Sơ.
Quân Mặc Sơ sớm đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, thân thể cũng không trốn tránh, ý niệm khẽ động, vũ lực màu đỏ tuôn ra từ ngón tay nàng nước chảy mây trôi tạo thành một cây roi, đột ngột chém về phía cái lưới lớn của hắn.
Nam Cung Thần mất thăng bằng lui về sau vài bước, bị lực phản phệ cường đại khiến bản thân hộc máu.
"Ngươi... Chuyện này không có khả năng..." Hắn ngơ ngác lắc đầu, như thế nào cũng không thể tiếp nhận nổi sự thật mình muốn giáo huấn một phế vật mà lại bị phế vật đó đả thương.
"Ta đã nói rồi." Quân Mặc Sơ đứng yên tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống hắn, lạnh lùng, cao ngạo "Ngươi, không xứng với ta."
Lâm Phong hiển nhiên cũng không ngờ Quân Mặc Sơ đột nhiên lại trở lên lợi hại như vậy, không phải nàng ta là phế vật không cách nào tu luyện ư, sao có thể có chuyện ngay cả nhị giai Nam Cung Thần cũng đánh không lại nàng?
Ngay cả đám thị vệ Nam Cung Thần dẫn theo cũng nhất thời sợ ngây người.
"Chết tiệt! Bản vương gϊếŧ ngươi!" Nam Cung Thần không tiếp thu nổi sự thật này, hắn rủa một tiếng, bất chợt nhào về phía Quân Mặc Sơ.