Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phế Tài Tiểu Thư: Phúc Hắc Tà Vương Nghịch Thiên Phi

Chương 30: Mất Tích

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bộ dạng nàng vốn đẹp, mày liễu thanh tú, lông mi hẹp dài mềm mại như lông vũ, nhất thời chọc người trìu mến, nhất là cặp con ngươi sáng như sao kia, giống như phản chiếu một bầu trời đầy sao, lưu quang dật thải, mĩ hoán tuyệt luân.

Nàng ủy khuất như vậy, giống như tất cả tinh quang đều ảm đạm thất sắc, làm cho người ta tâm không khỏi sinh ra không đành lòng, muốn đem thiên hạ đều đưa đến tay nàng, làm cho cặp mắt kia một lần nữa nở rộ quang mang xinh đẹp.

Thanh Minh Dạ tâm thời hơi xao động, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua mắt nàng, con ngươi hiện lên một chút thâm ý, "Bọn họ dám giấu, bản tôn liền đem nơi này san phẳng, còn có thể giấu đi đâu?"

Quân Mặc Sơ thầm nghĩ trong lòng nam nhân này rất khí phách, dư quang khóe mắt quét về sắc mặt càng ngày càng vặn vẹo của Quân Thiến Thiến, trong lòng nhất thời sảng khoái, trên mặt vẫn như cũ ôn nhu nhược nhược nói: "Cám ơn, ngươi đối ta thật tốt..."

"Không tốt với nàng, thì tốt với ai?" Thanh Minh Dạ khẽ cười một tiếng, sau đó xoay đầu gọi, "Tả Phi."

"Có thuộc hạ." Một bóng dáng mờ nhạt đột nhiên xuất hiện.

Trong lòng mọi người Quân gia cả kinh, này, này là ai? Khi nào thì xuất hiện ở nơi này? Vì cái gì bọn họ lại không ai phát hiện?!

"Tìm người." Thanh Minh Dạ không chút dài dòng ra lệnh.

"Vâng."

Mọi người Quân gia: "......"

Nhà này rốt cuộc của ai?

Hắn hoàn toàn không đem Quân gia gia chủ để vào mắt phải không?

Trên mặt Quân Chấn Thiên một trận xanh một trận trắng, nhưng mà thực lực ngươi ta bày ra trước mặt, hắn muốn nói cái gì, lại cái gì đều nói không được.

Trước không nói thân phận bạch y nam tử này là gì, chỉ nhìn một cách đơn thuần thủ hạ của hắn kêu Tả Phi kia chính là đã không phải nhân vật đơn giản.

Thủ hạ liền lợi hại như vậy...

Có thể thấy nam nhân này sẽ là người bình thường sao?

Thương Vân lão giả cùng Hoắc lão sớm nhận thức Thanh Minh Dạ bá đạo, trong lòng hai người yên lặng đồng tình với Quân gia một chút, đang muốn đứng dậy tìm một cơ hội cáo từ, tránh xa gia hỏa Thanh Minh Dạ này.

Lời nói cáo từ còn chưa nói ra, vài tên hạ nhân đã vội vội vàng vàng chạy đến tiền thính.

"Gia chủ! Gia chủ đã xảy ra chuyện --!"

Trong lòng Quân Chấn Thiên đang khó chịu, nguyên bản tâm tình tốt vì Quân Thiến Thiến trúng tuyển vào Thánh Giả học viện đều bị Quân Mặc Sơ phá hủy.

Lúc này thấy hạ nhân mãng mãng chàng chàng, tức giận không có chỗ phát tác, nổi giận mắng:"Kinh ngạc cái gì? Không thấy bổn gia chủ đang chiêu đãi khách quý sao?!"

Hạ nhân vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, "Gia chủ đại nhân thứ tội, là, là đã xảy ra chuyện..."

Quân Chấn Thiên chỉ cảm thấy đau đầu, "Sự tình gì? Còn không mau nói!"

Hạ nhân khúm núm nói: "Là Ninh di nương... Ninh di nương nàng, nàng không thấy..."

Ninh di nương, Ninh Thanh Hà?

Quân Chấn Thiên bỗng nhiên đứng dậy, "Không thấy?" Vì sao lại không thấy?

Quân Mặc Sơ vốn đang chuẩn bị theo Tả Phi đi tìm người bắt đầu ngừng một lát, ngay sau đó xuất hiện trước mặt tên hạ nhân, nâng tay đem hắn nhấc lên từ trên mặt đất.

"Ngươi nói cái gì? Nương ta không thấy?" Quân Mặc Sơ tinh mâu lạnh lùng, sát ý trên người tràn ngập, "Nói rõ ràng!"

Tên hạ nhân kia khi nào gặp qua Quân Mặc Sơ dọa người như vậy, hơn nữa khuôn mặt Quân Chấn Thiên phẫn nộ một bộ dáng trừng mắt, sợ tới mức vội vàng nói: "Nô tài, nô tài cũng không biết a, gia chủ đại nhân sợ Ninh di nương quấy nhiễu đến hai vị khách quý, cho nên để tiểu nhân trông coi Ninh di nương ở phòng củi, nhưng... nhưng tiểu nhân mới đi nhà xí một lúc, trước khi đi còn khóa cửa, nhưng là một hồi sau phát hiện, Ninh di nương không thấy!"

Nghe vậy trong lòng Quân Mặc Sơ nảy lên một cỗ tức giận khó có thể ức chế!

Quân Chấn Thiên cư nhiên đem nương của nàng nhốt ở phòng củi!

Quân Mặc Sơ hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Quân Chấn Thiên, "Không ngờ Quân gia gia chủ lại đối đãi với thê tử và nữ nhi của ngươi như vậy."

Quân Chấn Thiên quay đầu nhìn về phía Quân Mặc Sơ, tựa hồ muốn nói cái gì.

Quân Mặc Sơ ném hạ nhân trong tay, giọng điệu trào phúng: "Nữ nhi bị người khác đuổi gϊếŧ, mẫu thân thiên tân vạn khổ chạy về gia tộc tìm người cứu mạng, ngươi lại đem nàng nhốt ở phòng chứa củi, xem ra ngươi đã chuẩn bị tốt để nhặt xác nữ nhi của ngươi rồi nhỉ!"

Ánh mắt Thương Vân lão giả và Hoắc lão khác thường liếc nhìn Quân gia gia chủ.

Đều nói hổ độc bất thực tử (hổ dữ không ăn thịt con), Quân Chấn Thiên này thật đúng là nhẫn tâm.

Bị chọc trúng tâm sự, Quân Chấn Thiên xuống đài không được, thẹn quá hóa giận "Quân Mặc Sơ! Ngươi đang ở đây nói bậy bạ cái gì!"

"Có đúng hay không ngươi trong lòng ngươi rõ ràng." Khuôn mặt Quân Mặc Sơ băng lãnh, ánh mắt âm hàn xẹt qua người hắn, nhìn chung quanh toàn bộ người Quân gia ở đại sảnh một vòng.

"Nếu nương ta xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

Bỏ lại một câu ngoan thoại, tay Quân Mặc Sơ quay về tên hạ nhân kia.

"Dẫn đường!"

Hạ nhân nơm nớp lo sợ vội vã dẫn Quân Mặc Sơ đi về phía sau viện.

"Phụ thân... Tam muội tại sao có thể nói những lời như vậy, vô luận như thế nào chúng ta cũng là người nhà của nàng, làm sao có thể làm tổn thương Ninh di." Quân Thiến Thiến khổ sở nói.

Thanh âm của nàng không lớn, nhưng vừa lúc làm cho mọi người trong đại sảnhnghe được rõ ràng, ánh mắt hữu ý vô ý rơi vào trên người Thanh Minh Dạ, phảng phất đang nhắc nhở hắn, nhìn thấy chưa, Quân Mặc Sơ bất quá là người không có cấp bậc lễ nghĩa, là người không có giáo dướng, nữ nhân cuồng vọng vô lễ, làm sao có thể xứng với hắn?

Quân Chấn Thiên cảm thấy ngày hôm nay thật đúng là đem mặt mũi nhiều năm của hắn ném đi sạch sẽ, mà tất cả đều do Quân Mặc Sơ ban tặng!

Trong lòng âm thầm cắn răng, nghiệt chủng chết tiệt, tối hôm qua nên cắt đứt hai chân của nàng, xem nàng đi, hôm nay cũng sẽ không nhiều chuyện như vậy!

Thương Vân lão giả và Hoắc lão đối với sự tình trong gia tộc khác không có hứng thú, hôm nay mục đích đến Quân gia cũng đã đạt thành, lúc này thấy Quân gia phải xử lý gia vụ (*xử lý việc trong nhà*), liền đứng dậy cáo từ.

"Hôm nay quấy rầy hồi lâu, hai người chúng ta cũng nên đi."

Tươi cười trên mặt Quân Chấn Thiên thu lại vẻ tươi cười, "Thực sự xin lỗi hai vị tiền bối, sau này vãn bối nhất định đăng môn bái phỏng cảm tạ hai vị tiền bối."

Hai vị lão nhân nhàn nhạt khoát tay áo, lúc này ly khai.

Khi đi qua bên người Thanh Minh Dạ, nam tử một thân bạch y đột nhiên khẽ cười một tiếng, "Hai vị nếu là đến Quân gia chiêu thu học sinh, không ngại thu thêm một người?"

Nghe vậy, Thương Vân lão giả và Hoắc lão hai người đều dừng bước.

Quân Thiến Thiến nghe vậy, ngực không hiểu có chút bất an, nhịn không được tiến lên một bước nhắc nhở: "Quân gia ngoại trừ ta là cao cấp huyết mạch, đại ca và Ngũ muội bọn họ cũng chỉ là trung đẳng huyết mạch."

Ngụ ý, Quân gia ngoại trừ nàng có tư cách tiến nhập Thánh Giả học viện, những người khác đều không đạt được yêu cầu.

Thanh Minh Dạ nhưng là ngay cả dư quang khóe mắt cũng không cho nàng.

Thương Vân lão giả và Hoắc lão liếc nhau, trầm giọng hỏi: "Người trong lời Tôn chủ không biết là người phương nào?"

Thanh Minh Dạ cúi đầu cười, tiếng nói trầm thấp dễ nghe, tiếu ý không đạt tới đáy mắt, mang theo nhè nhẹ trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Quân Mặc Sơ."

Hắn nói ra tên này, dừng một chút, cười tủm tỉm nói thêm một câu: "Tiểu Sơ nhi của bản tôn mà."

Huyệt thái dương của Thương Vân lão giả giần giật, nhịn không được nhắc nhở hắn: "Tôn chủ, ngài biết Thánh Giả học viện chỉ tuyển nhận học sinh cao đẳng huyết mạch, Quân gia Tam tiểu thư sợ là không đạt được yêu cầu này."

Không chỉ không đạt được yêu cầu này, quả thực là kém rất nhiều được chứ?

Quân Mặc Sơ là tử chi huyết mạch! Là phế huyết mạch không thể nào tu luyện được! Dù cho nàng dùng dược vật cường hành đề thăng lực lượng huyết mạch, để nàng có vũ lực, nhưng nàng vẫn là một phế vật, muốn thành thiên tài vào Thánh Giả học viện? Nàng ngay cả cánh cửa cũng không đủ tư cách vào!

"Hai vị chỉ cần đem lời nói này nói với y là được, bản tôn nếu để cho nàng tiến vào, nàng tự nhiên có thể đi vào" Thanh Minh Dạ thờ ơ không để ý mà nghịch ngón tay Quân Mặc Sơ

Nếu để cho những lão gia hoả Thánh Giả học viện kia biết Tiểu Sơ có tinh thần lực đẳng cấp, sợ rằng đến lúc đó quỳ gối xin cũng muốn xin nàng bái sư đi.

Hoắc lão sư bất đắc dĩ, "Được rồi, tôn chủ là nói chúng ta giao cho viện trưởng"

Viện trưởng lại phải nhức đầu, mỗi lần găp mặt Thanh Minh Dạ này, đều không có chuyện gì tốt đẹp nổi!

Vừa nghe thấy Quân Mặc Sơ cư nhiên cũng có thể đi Thánh Giả học viện, tâm tư Quân Thiến Thiến không khỏi bốc hoả, nhất thời không nhịn được mà bạo phát, tay hướng ngón trỏ chỉ vào Thanh Minh Dạ nghẹn ngào truy hỏi: "Nhị vị lão sư, hắn có thể hay không nghĩ sai rồi a, Quân Mặc Sơ là tử chi huyết mạch, nàng dựa vào cái gì được tiến vào Thánh Giả học viện"

Lời nàng vừa mới nói ra, một trận ngân quang (ánh sáng bạc) hiện lên, nhanh như tia chớp, Quân Thiến Thiến cảm thấy trước mắt loé lên một đạo ánh sáng, vài giọt máu nóng hổi liền xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp như tên của nàng.

...Máu?

Quân Thiến Thiến trong giây lát nếm được mùi vị máu tươi, liền theo bản năng giơ tay lên muốn lau những giọt máu tung toé trên mặt mình, vừa nhấc tay, liền phát hiện tay trái nàng cư nhiên máu chảy đầm đìa, ngón trỏ kia của nàng đã không thấy!

"A --" Đau nhức lập tức xông tới, Quân Thiến Thiến thét chói tai kêu lên "Ngón tay -- ngón tay ta -- ngón tay ta..."

Tả Phi rút trường kiếm về, ánh mắt lạnh lùng rơi lên người Quân Thiến Thiến, từng chữ từng hồi nói: "Đối với chủ tử vô lễ, còn có lần sau, sẽ không chỉ một ngón tay."

Chỉ là một nữ nhân ham vinh hư, lại dám dùng ngón tay chỉ vào tôn chủ? Thu nàng một ngón tay đã là nhẹ.

Chiêu thức nhanh như chớp, gần trong nháy mắt thần bí khó lường!

Quân gia mọi người kinh hãi!

Hoàn toàn kinh sợ!

Thanh Minh Dạ lười biếng đứng lên, ánh mắt cực kỳ không đồng ý trừng Tả Phi liếc mắt.

"Tả Phi."

"Có thuộc hạ."

"Ngươi càng ngày càng thô lỗ."

"..." Tả Phi biến sắc, có sao?

Thanh Minh Dạ ưu nhã cười, chắp tay phía sau, chậm rãi đi ra ngoài, "Chúng ta đều là người thiện lương, chém chém gϊếŧ gϊếŧ, rất không văn minh a."

"..." Tả Phi mặt không đổi bước theo: "Thuộc hạ sẽ sửa đổi"

"Ngoan."

Chủ tớ hai người như qua chỗ không người, chậm rãi đi, không có ai ngăn cản, cũng không có ai dám cản.

"Thiến nhi..." Quân Chấn Thiên lúc này mới tìm được thanh âm của mình, vội vã nâng Quân Thiến Thiên.

Ngón trỏ bị chém mất đương nằm an tĩnh trên vũng máu dưới đất, Quân Thiến Thiến che tay lại, đau nhức kinh hoàng từng chút từng chút khiến nàng mất đi lý trí, tất cả phẫn nộ hội tụ trong đôi mắt xinh đẹp, trở thành mối hận không đội trời chung.

Hôm nay thù chặt đứt ngón tay này, tương lai chắc chắn sẽ trả gấp mười!

-------------------

Quân Mặc Sơ đem toàn bộ phòng củi kiểm tra tỉ mỉ một lần.

Khoá trên cửa sổ đã bị phá hỏng, cư nhiên không để lại bất kỳ dấu vết nào, nàng ở trong phòng củi này, cũng chỉ phát hiện chút vết tích mẫu thân Ninh Thanh Hà xuất hiện qua.

Mà nàng đột nhiên cứ như vậy mà mất tích, giống như tan biến trong không khí vậy, vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng)

"Tam... Tam tiểu thư, nô tài mới nói từng câu đều là nói thật, chúng ta thật sự không có đυ.ng vào Ninh di nương dù chỉ là một cọng tóc gáy, nàng thực sự chính là tìm không thấy!"

Đã biết Quân Mặc Sơ lợi hại, tên hạ nhân kia tự nhiên liền không dám coi nàng thành phế vật trước kia mà khinh thường, thận trọng giải thích.

Quân Mặc Sơ trong lòng có chút tự trách, nếu như tối qua không phải nàng để Ninh Thanh Hà rời đi, Ninh Thanh Hà cũng sẽ không quay lại Quân gia.

Nếu nàng không quay lại Quân gia, tự nhiên sẽ không bị nhốt ở phòng củi, lại vô duyên vô cớ mất tích.

Nàng không cho là bản thân Ninh Thanh Hà có năng lực để tự mình rời khỏi, như vậy, nhất định là có người mang nàng đi, mà người kia... sẽ là ai?
« Chương TrướcChương Tiếp »