Đêm càng ngày càng thâm trầm.
Nơi góc đường tịch mịch yên tĩnh, một vài hắc ảnh đứng lặng trong đó.
"Thiến Nhi, nàng nhìn thấy rõ ràng đó thật sự là phế vật Quân Mặc Sơ?" Nam Cung Thần trầm giọng hỏi.
Chuyện đêm nay là một chuyện hết sức nhục nhã đối với hắn.
Cho dù không phải vì Quân Thiến Thiến, trong lòng Nam Cung Thần cũng không nuốt trôi cục tức này, hắn muốn bắt được tên thích khách đã xâm nhập vào vương phủ đó.
Quân Thiến Thiến gật đầu, "Là nó, phế vật đó cho dù có hóa thành tro muội cũng nhận ra được, nó cũng đã chính miệng thừa nhận trước mặt phụ thân."
"Phế vật đáng chết, dám trêu đùa bổn vương!" Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Nam Cung Thần, "Nàng nói nàng ta đã bị đuổi ra khỏi Quân gia? Như vậy hiện nàng ta đang ở đâu?"
"Đi về hướng nam rồi." Quân Thiến Thiến nói: "Thần ca ca, huynh muốn làm gì?"
Ánh mắt Nam Cung Thần tàn nhẫn, thấp giọng bảo: "Thiến Nhi, tuy nàng ta là muội muội ruột của nàng, nhưng, nàng thật sự có thể nuốt trôi cục tức này?"
Hốc mắt Quân Thiến Thiến rưng rưng, đáng thương nói: "Cho dù không thể nuốt trôi thì như thế nào? Thiến Nhi còn có thể làm sao? Thiến Nhi cũng không muốn cơ thể mình bị nhiều người nhìn như vậy, muội, muội..."
Nam Cung Thần đưa tay dịu dàng vỗ lưng nàng ta, ôn nhu an ủi: "Thiến Nhi đừng khóc, là bổn vương không tốt, đêm nay là do bổn vương quá xúc động, nàng yên tâm, bổn vương nhất định sẽ giúp nàng đòi lại công đạo!"
Quân Thiến Thiến lau nước mắt, "Thần ca ca muốn làm thế nào?"
Nam Cung Thần ngẩng đầu, nhìn thẳng về hướng nam, sát ý lan tràn trong mắt, "Chẳng qua chỉ là một phế vật mà thôi, dám trêu đùa ta và nàng như vậy, bổn vương muốn nàng ta sống không bằng chết!"
Quân Thiến Thiến hơi cúi đầu, giấu đi sự u độc lướt qua sâu trong đôi mắt, "Như vậy... Có lẽ không tốt lắm, Thần ca ca, dù sao nàng ta cũng là muội muội ruột của Thiến Nhi..."
Nam Cung Thần lạnh lùng nói: "Thiến Nhi, nàng thật quá thiện lương, nếu Quân gia đã đuổi nàng ta khỏi cửa, chứng tỏ muốn bỏ mặc nàng ta, nàng cứ yên tâm, chỉ là chết một phế vật mà thôi."
Nói không chừng Quân gia còn vì vậy mà cảm tạ hắn đã thay bọn họ giải quyết một người luôn làm mất thể diện Quân gia.
Quân Thiến Thiến trông như rất khó xử, bộ dáng không nhẫn tâm, cuối cùng vẫn cố mà gật đầu, "Vậy... Thần ca ca, huynh phải cẩn thận, đừng để người khác phát hiện."
"Đuổi theo đi, một phế vật mà thôi, không cần bổn vương phải đích thân động thủ."
Nói xong, Nam Cung Thần sai ngươi truy tìm tung tích mẫu nữ Quân Mặc Sơ, sau đó bí mật đưa Quân Thiến Thiến về Quân gia rồi mới rời đi.
Quân Thiến Thiến nhìn Nam Cung Thần rời đi, hai mắt chợt lóe, âm u không rõ.
"Nhị tiểu thư, chiêu này của người thật sự rất hay, phế vật đó cứ thế mà chết, cho dù gia chủ có điều tra cũng chỉ có thể tra được Thần Vương điện hạ làm, không chút liên quan đến nhị tiểu thư."
Vừa thấy Nam Cung Thần rời đi, tỳ nữ tâm phúc của Quân Thiến Thiến lập tức nịnh nọt.
Quân Thiến Thiến hừ lạnh một tiếng, "Nương nói, lúc này nhất định phải khiến mẫu nữ bọn họ không thể quay về Quân gia!"
Cái gì mà đệ nhất mỹ nhân nước Đại Vũ!
Qua đêm nay, đệ nhất mỹ nhân nước Đại Vũ sẽ là Quân Thiến Thiến nàng.
Nàng mới chính là đệ nhất mỹ nhân nước Đại Vũ!
Bên kia, thủ hạ của Nam Cung Thần rất nhanh đã tìm ra tung tích hai mẫu nữ Quân Mặc Sơ.
"Điện hạ, tìm được rồi, hai người các nàng đang ở thành nam."
"Không có ai khác?"
"Không có."
Nam Cung Thần trầm ngâm một lát, lạnh lùng nói: "Mang phế vật Quân Mặc Sơ kia về cho bổn vương, về phần tiểu thϊếp của gia chủ Quân gia... Gϊếŧ!"
一一一一一一一一一一一一一一一一一
Trong căn viện lớn vừa bừa bộn vừa cũ nát, Quân Mặc Sơ tìm một chỗ tương đối sạch sẽ cho Ninh Thanh Hà ngồi xuống.
"Hôm nay đã quá muộn ròi, tạm thời ở tạm nơi này một đêm, ngày mai con sẽ tìm chỗ ở."
Ninh Thanh Hà nghe đến chỗ ở, nhíu chặt mày, bốn phía tối như mực, vừa nhìn đã thấy ngay là một căn viện bỏ hoang tàn.
Những căn viện hoang phế như thế này đều là do đã xảy ra chuyện gì đó nên mới bị bỏ hoang, bị xem là điềm xấu trong mắt mọi người.
"Sơ Nhi, chúng ta nhất định phải ở lại đây?"
Quân Mặc Sơ gật đầu, nàng cũng còn cách nào, nếu chỉ có một mình nàng, dù ở đâu cũng được, nhưng nàng lại lo lắng thân thể Ninh Thanh Hà không chịu nổi cực khổ.
"Nơi này âm khí quá nặng, sợ là..."
"Nương." Quân Mặc Sơ bất đắc dĩ cắt ngang lời bà, "Chỉ là ở lại một đêm, ngày mai sẽ rời đi, người đừng nghĩ nhiều."
Ninh Thanh Hà nhìn Quân Mặc Sơ, trong mắt có chút do dự, tựa hồ muốn nói cái gì đó, lại nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Quân Mặc Sơ, đành phải mím môi không lên tiếng.
Quân Mặc Sơ tìm kiếm trong hoang viện, tìm ra một ít thanh gỗ có thể đốt, đang chuẩn bị nhóm lửa, đột nhiên, một cỗ hàn ý lạnh thấu xương từ đằng sau bắn đến phía trước, sát ý lạnh băng thấp thoáng tới gần!
"Sơ Nhi cẩn thận ────"
Ninh Thanh Hà thét lên một tiếng chói tai.
Thân thể Quân Mặc Sơ phản ứng theo bản năng, lật ván gỗ trong tay đánh mạnh về phía sau!
Nàng nhanh chóng đi tới bên người Ninh Thanh Hà rồi nhìn lại.
Chỉ thấy trong mắt hai hắc y nhân hiện lên tia hung quang, đứng ở vị trí nàng vừa đứng.
"Các ngươi là ai?" Quân Mặc Sơ bảo vệ Ninh Thanh Hà phía sau, lạnh lùng nhìn hắc y nhân đột nhiên xuất hiện.
Hắc y nhân liếc mắt nhìn nhau, hờ hững mở miệng: "Chủ tử của bọn ta muốn gặp ngươi, thức thời liền đi theo bọn ta."
Lai trứ bất thiện, thiện giả bất lai (Người tới không có ý tốt, người có ý tốt lại không tới), sát ý vừa rồi Quân Mặc Sơ có thể cảm nhận rõ ràng, nàng không tin là chủ tử trong miệng hai hắc y nhân này chỉ đơn thuần là muốn gặp nàng không thôi.
Quân Mặc Sơ không chút biến sắc mở miệng: "Chủ tử các ngươi muốn gặp ta? Ta quen chủ tử các ngươi từ khi nào?"
"Nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, bảo ngươi đi thì đi!" Hắc y nhân không kiên nhẫn nói.
Lời vừa dứt, hai hắc y nhân liền ra tay, muốn bắt Quân Mặc Sơ đi.
"Nương, người chạy mau." Quân Mặc Sơ dùng sức đẩy Ninh Thanh Hà về phía đại môn, sau đó vội vàng né tránh sự công kích của hai hắc y nhân.
Nàng nhìn ra được, võ công hai hắc y nhân này không kém, khí tức phát ra từ người bọn họ là khí tức đã đạt đến ngũ giai.
Nếu như là chống lại tam giai Quân Thiến Thiến, nàng còn tự tin có thể chiếm thế thượng phong, nhưng đây không phải tam giai. Vũ lực của hai hắc y nhân này đã là ngũ giai!
Quân Mặc Sơ vừa đẩy Ninh Thanh Hà đi, một trận vũ lực đã hung hăng đánh lên người nàng, lực mạnh khiến cả người Quân Mặc Sơ loạng choạng, ngã xuống mặt đất.
Máu tươi theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống, Quân Mặc Sơ hộc một ngụm máu tươi, sắc mặt trầm xuống.
Ngũ giai cao thủ còn lợi hại hơn những gì nàng tưởng tượng!
"Sơ Nhi!"
Ninh Thanh Hà sao có thể bỏ mặc Quân Mặc Sơ mà rời đi, vừa thấy Quân Mặc Sơ bị thương liền căng thẳng, vội vàng bổ nhào về phía Quân Mặc Sơ, muốn xem xét vết thương của nàng.
Hắc y nhân liếc nhìn nhau, điện hạ nói, chỉ cần mang Quân Mặc Sơ trở về, về phần Ninh Thanh Hà...
Hàn quang trong mắt chợt lóe, trong lòng hai người lập tức đưa ra quyết định.
Trong bóng đêm, một tia sáng bạc chợt lóe lên, chủy thủ trong cánh tay đánh thẳng vào chỗ yếu của Ninh Thanh Hà!
Cảm nhận được nguy hiểm, Ninh Thanh Hà muốn tránh, nhưng tốc độ của bà không nhanh bằng thanh chủy thủ đó, mắt thấy thanh chủy thủ màu bạc sẽ xuyên thủng tim bà, Quân Mặc Sơ liền ôm lấy bà nhảy sang một bên.
"Đi!" Quân Mặc Sơ quát một tiếng chói tai.
Hai cao thủ đạt đến ngũ giai vũ lực, nàng đã không có năng lực phản kích, huống chi còn thêm Ninh Thanh Hà tay trói gà không chặt.
Tiếng quát này của nàng quá mức kiên định cùng nghiêm túc, khiến Ninh Thanh Hà vốn muốn tiếp tục ở lại liền ngẩn người.
Bà không biết từ khi nào Sơ Nhi lại trở nên quyết đoán như vậy, thấy nguy hiểm mà không hề kinh hoảng.
Tựa như.... nếu bà tiếp tục ở lại thì cũng chỉ liên lụy đến Sơ Nhi, còn không bằng đi tìm cứu binh.
Đúng! Tìm cứu binh! Sơ Nhi là hài tử Quân gia, gặp phải nguy hiểm, cho dù thế nào Quân gia cũng không thể mặc kệ.
Nghĩ vậy, Ninh Thanh Hà không hề chần chờ, tựa như có một lực lượng thôi thúc bà chạy ra ngoài.
Thấy Ninh Thanh Hà chạy đi, hắc y nhân liền rút kiếm đuổi theo.
Lúc này, Quân Mặc Sơ không để đối phương có cơ hội, trường tiên giắt bên hông vung ra, hung hăng đánh tới chỗ yếu hại của đối phương!
Hắc y nhân khinh thường cười lạnh một tiếng, giống như đang cười nhạo Quân Mặc Sơ không biết tự lượng sức mình.
Quả nhiên là phế vật đần độn, người không có chút vũ lực như nàng còn vọng tưởng động thủ với ngũ giai cao thủ?
Hôm nay hắn nhất định phải để cho phế vật này biết cái gì mới gọi là cao thủ chân chính!
Ánh sáng từ kiếm lóe ra, từng đợt kiếm khí hóa thành thiên la địa võng ùn ùn kéo đến chỗ Quân Mặc Sơ.
Trong nháy mắt, bên môi Quân Mặc Sơ nở một cười như đạt được mục đích, nàng vứt bỏ trường tiên trong tay, tung người nhảy về phía hắc y nhân.
Hắc y nhân hoàn toàn không ngờ nàng lại dám bỏ lại vũ khí phòng thân trong tay, hơn nữa còn đánh về phía hắn, chờ đến lúc hắn phản ứng lại, một thanh chủy thủ sắc bén đã trực tiếp đâm vào yết hầu của hắn.
"A ───"
Hắn kêu thảm một tiếng, động mạch chủ ở cổ đã bị cắt đứt, máu tươi trào ra, hắn thậm chí còn không kịp triệu hồi vũ lực phòng thân.
Điều này sao có thể?
Trước khi mất đi ý thức, ý nghĩ suy nhất trong đầu hắn chính là, phế vật kia làm sao có thể... Làm sao có thể gϊếŧ hắn...
Chẳng qua, hắn vĩnh viễn cũng không còn cơ hội chứng thực.
Quân Mặc Sơ nhất kích đắc thủ, nhanh chóng thoái lui, nhưng lại không có cơ hội né tránh đòn công kích của một hắc y nhân khác tốt như vậy, vô số kiếm quang bắn về phía sau lưng nàng, trong nháy mắt đã tạo thành vô số thương tích trên người nàng, máu thịt lẫn lộn!
"Đại ca!" Một hắc y nhân khác nhìn hắc y nhân đang nằm im trên mặt đất, khóe mắt như nứt toạc ra, giận dữ hét: "Tiện nhân chết tiệt, cho dù điện hạ lệnh phải giữ lại mạng ngươi, ta cũng phải bầm thây vạn đoạn ngươi!"
Điện hạ?
Quân Mặc Sơ bắt được hai chữ này, điện hạ nào? Chẳng lẽ là Thần Vương điện hạ?
Nghĩ như vậy, Quân Mặc Sơ lập tức biết ngay người phái hai hắc y nhân này tới, Quân Thiến Thiến có thể hoài nghi nàng là người lẻn vào Thần Vương phủ, đương nhiên Nam Cung Thần cũng có thể đoán được là nàng, cho nên mới phái hai hắc y nhân đuổi gϊếŧ mình.
Quân Mặc Sơ cắn răng, vết thương trên lưng đau đến toát mồ hôi.
Nam Cung Thần, ngày sau ta nhất định bắt ngươi trả giá gấp mười lần!
"Ngươi đi chết đi!" Hắc y nhân nổi giận gầm lên một tiếng, trường kiếm ngưng tụ vũ lực hung hăng đâm về phía Quân Mặc Sơ!
Một kích của ngũ giai cao thủ trong cơn thịnh nộ, vũ lực cường đại vây chặt lấy nàng.
Quân Mặc Sơ có một cảm giác không thể thoát khỏi, miệng vết thương trên lưng lần nữa bị vỡ, nguy cơ tử vong dâng lên trong lòng.