Quân Mặc Sơ cả kinh, là hắn!
Nam nhân cường đại vừa mới bị nàng cởϊ qυầи!
Nàng theo bản năng nhìn về phía hạ thân hắn, bây giờ hắn đã thay một bộ ngoại bào màu lục, trên tà áo khảm hoa văn bằng vàng, hoa văn thần bí mà phức tạp toát lên một loại tôn quý uy nghiêm không thể với tới, khiến người ta muốn bỏ qua cũng không được.
Nhận thấy tầm mắt của Quân Mặc Sơ, Thanh Minh Dạ lười biếng ngắm nghía ngón tay, môi mỏng khẽ cong lên, "Còn muốn thử sao, hửm?"
Dám cởϊ qυầи hắn, từ xưa đến nay nàng chính là người đầu tiên.
Quân Mặc Sơ dời mắt khỏi hạ thân của hắn, đối diện với con ngươi đen như mực, mở miệng: "Không có hứng thú."
Cho dù hắn muốn nàng cởi, nàng cũng không làm!
Một chút hứng thú cởϊ qυầи hắn nàng cũng không có!
Thân thể Thanh Minh Dạ vừa động, ngay sau đó đã trực tiếp xuất hiện trước mặt Quân Mặc Sơ, vô thanh vô thức (im hơi lặng tiếng), tốc độ nhanh đến bất khả tư nghị (khó có thể tưởng tượng), nàng thậm chí ngay cả cơ hội né tránh cũng không có.
Thanh Minh Dạ hơi cúi đầu, ngón tay thon dài nắm lấy cằm của nàng, khıêυ khí©h, môi mỏng cất giọng lạnh lẽo trầm thấp: "Tiểu nha đầu, nàng có biết, chưa từng có ai dám bất kính với bản tôn như vậy hay không?"
Hắn tới rất gần, hương hoa ngọc lan dễ ngửi thoang thoảng bên mũi, nàng chưa bao giờ gặp nam nhân nào tuấn mỹ như vậy.
Người tuấn mỹ, ngay cả nóng giận cũng có khí chất khiến người khác khó có thể bỏ qua.
Quân Mặc Sơ không chút lo sợ đối diện với hắn, mặt vô cảm trả lời: "Vậy ngươi có biết, người dám nắm cằm của ta, hiện tại sẽ có kết cục gì hay không?"
Đôi mắt Thanh Minh Dạ híp lại, miệng nở một nụ cười khẽ.
Hắn chăm chú nhìn nàng, "Sao? Nàng nói một chút xem, có kết cục gì?"
Quân Mặc Sơ vừa nhìn bộ vị nào đó ở hạ thân hắn, tà ác nói, "Đoạn tử tuyệt tôn, đưa hắn đi làm thái giám."
Thanh Minh Dạ không biết thái giám là gì, nhưng sự uy hϊếp trong ánh mắt nàng quá mạnh, hơn nữa dựa vào câu phía trước của nàng, đại khái có thể đoán ra ý nàng.
Hắn biết tuy tiểu dã miêu này không hề có một chút vũ lực nào nhưng trong thân thể nho nhỏ ấy lại có một lực lượng vô danh, nếu không lúc trước Nam Cung Thần và Quân Thiến Thiến đã không thua trong tay nàng.
Con ngươi đen láy hiện lên chút trêu chọc, Thanh Minh Dạ nhướng mày, ngón tay thon dài không những không buông cằm Quân Mặc Sơ ra mà còn hỏi ngược lại, "Chỉ mới thế đã phế hắn đi, còn nếu là như thế này?"
Thanh âm trầm thấp của hắn quá mức gợi cảm, trong giọng nói còn mang theo hương vị mị hoặc. Quân Mặc Sơ nhất thời quên cả chuyện đẩy hắn ra, theo bản năng hỏi lại: "Như thế này là như thế nào?"
Môi mỏng rõ ràng cong lên, Thanh Minh Dạ cúi đầu, trực tiếp phủ lên đôi môi hồng hồng của nàng.
"Chính là như thế này này."
Hai đôi môi dán vào nhau, cánh môi mềm mại như có ma lực đặc thù, khiến đầu óc Quân Mặc Sơ nháy mắt trở nên trống rỗng.
Hơi thở cực nóng, nụ hôn cường thế bá đạo, tất cả đều đang nhắc nhở nàng một sự thật, nàng bị cưỡng hôn!
Đây là lần đầu tiên...
Lần đầu tiên có nam nhân dám thân mật với nàng như vậy, thậm chí còn cưỡng hôn nàng!
Hai tay Quân Mặc Sơ kháng cự, muốn đẩy hắn ra, nhưng tay hắn lại như dây leo, càng giãy giụa càng siết chặt, nụ hôn nóng rực mang theo hơi thở bá đạo quấn chặt lấy nàng.
Hương ngọc lan thoang thoảng trên người hắn giống như mùi vị đặc biệt, nhất thời Quân Mặc Sơ đánh mất chính mình, bị lạc trong làn hương đầy mị hoặc ấy.
Lý trí dần rời xa đầu óc, mãi đến khi nàng không thể thở nổi nữa, Quân Mặc Sơ mới lập tức bừng tỉnh, mắt phượng lạnh đi, hai chân thon dài đột nhiên nâng lên, đá về phía chỗ hiểm của hắn.
Tên khốn chết tiệt! Hắn cho rằng hắn là ai mà dám cưỡng hôn nàng!