Một đình viện nằm ở ngoại ô hoàng thành, bị rừng cây rậm rạp che lấp giống như che khuất bầu trời, nhưng mà, giờ phút này lại ở dưới dẫn dắt của Dư lão xuất hiện ở trước mắt Cố Nhược Vân.
"Không nghĩ tới Bách Thảo Đường còn có một chỗ như vậy," Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, "Chỗ này cũng quả thật thích hợp để ta bí mật phát triển, ở trước khi cánh chim của ta chưa cứng cáp, tạm thời không để cho bất luận kẻ nào biết năng lực của ta."
Dư lão mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân: "Đây là nơi lúc trước thiếu chủ nhà ta luyện công, bên ngoài thiết lập ngũ hành bát quái trận, trừ phi có người dẫn dắt, nếu không không ai có thể tới chỗ này, khi nghe nói đại tiểu thư muốn huấn luyện ra thế lực của bản thân, thiếu chủ để cho ta đưa chỗ này cho đại tiểu thư."
Đông Phương Thiếu Trạch?
Cố Nhược Vân ngẩn người, khẽ nhíu mày liễu: "Rốt cuộc thiếu chủ nhà ngươi và phụ mẫu ta quan hệ như thế nào? Vì sao phải không để lối thoát (giống như bỏ ra tất cả) giúp ta như vậy?"
"Chuyện này xin thứ cho lão nô không cách nào báo cho biết, đợi đến thời điểm nên để đại tiểu thư biết đến, thiếu chủ đương nhiên sẽ nói cho đại tiểu thư, chính là có đôi khi biết nhiều chuyện đối với người không có lợi, thiếu chủ cũng là có nổi khổ tâm."
Hiện giờ Đông Phương gia tộc không được như trước, ngay cả thiếu chủ đều ở bên trong nước sôi lửa bỏng, loại thời điểm này, sao thiếu chủ nhẫn tâm kéo nàng vào?
Nhất là, thực lực hiện tại của nàng không đủ cường đại…………….
Thấy Dư lão không muốn nói thêm cái gì, Cố Nhược Vân không tiếp tục nói ra nghi vấn, nàng ổn định lại tâm thần, nói: "Đi thôi, mang ta đi xem xem người ngươi giúp ta lựa chọn."
..............
Trong sân, Cố Nhược Vân vừa đi vào, liền có vô số ánh mắt cảnh giác ném tới, nàng cũng không nói thêm gì, vẻ mặt nhàn nhạt đánh giá mọi người trong viện.
Thật không thể nghi ngờ, những người Dư lão lựa chọn quả thật căn cốt rất tốt, là thiên tài tu luyện, nhưng mà, bọn họ giống như là đều đã trải qua tổn thương nào đó, ánh mắt không có trong trẻo như người bình thường, ngược lại mang theo vẻ tàn nhẫn.
Mà thứ này, cũng đang là thứ nàng cần.
"Có lẽ ngay từ đầu, Dư lão liền nói cho các ngươi mục đích tới nơi này, nhưng các ngươi thật không ngờ, cần các ngươi là một tiểu nha đầu như ta vậy, "Cố Nhược Vân nhàn nhạt nở nụ cười, tươi cười kia lộ ra ánh sáng làm người ta không thể bỏ qua, "Có lẽ các ngươi không phục, cho rằng tiểu nha đầu như ta không nên thống trị các ngươi, nhưng mà, ta muốn nói cho các ngươi biết, muốn thay đổi vận mệnh của các ngươi, muốn dẫm nát người khi dễ các ngươi dưới chân, muốn được đến vị trí cao nhất kia, vậy nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của ta!"
Thật hiển nhiên, ngay từ đầu, Cố Nhược Vân thấy được sự không phục trong mắt mọi người ở đây.
Tuy rằng bọn họ bởi vì một số chuyện lưu lạc tới tình cảnh hiện tại, lại không có nghĩa là sẽ nguyện ý phục tùng một tiểu nha đầu mười mấy tuổi.
"Hừ, ngươi đã nói như vậy, vậy ngươi liền lấy ra một chút thực lực làm chúng ta tâm phục khẩu phục ngươi."
Chính là lúc này, đám người truyền ra một âm thanh trào phúng.
Cố Nhược Vân theo tiếng nói nhìn lại, ánh mắt dừng ở trên người một thanh niên một thân áo xanh rách rưới, khẽ nhếch lên một chút tươi cười: "Ngươi tên là gì."
"Tầm Phong."
Thanh niên cao ngạo nâng đầu, lạnh giọng nói.
"Không tệ,” Cố Nhược Vân nhìn nhìn Tầm Phong, khẽ gật đầu, "Ngươi có cao ngạo và tính khí của ngươi quả thật rất tốt, ở chỗ này của ta, ta sẽ không áp chế tính cách của các ngươi, các ngươi cũng không cần lo lắng nhiều, về phần ngươi nói năng lực của ta, nếu các ngươi có thể thông qua khảo nghiệm của ta, ta sẽ chứng minh thực lực của ta với các ngươi! Thế nào? Không biết các ngươi có thể có lá gan thử một lần?"
Truyện được edit tại!
Chương 59: Quân đội cường thế quật khởi (hai)
Edit: kaylee
Dù sao có vài thứ, chỉ có hoàn toàn trở thành người của nàng, nàng mới có thể yên tâm lộ ra.
"Được!" Tầm Phong cười lạnh một tiếng, "Mạng của ta là vị Dư lão tiền bối này cứu, cho nên ta liền thử xem xem lại như thế nào? Hi vọng ngươi sẽ không làm cho ta quá thất vọng."
Nghe vậy, Cố Nhược Vân chỉ cười cười: "Các ngươi ở đây có hơn một trăm người, ta cũng sẽ không lưu lại toàn bộ, kế tiếp, ta sẽ cho các ngươi đi Linh Thú chi lĩnh (dãy núi linh thú) chiến đấu, hơn nữa không cho phép vận dụng linh lực, chỉ cho phép vật lộn, trong thời gian đó các ngươi có thể chạy trốn, nhưng sau khi chạy trốn ta sẽ không dùng nữa, mà lưu lại cuối cùng, các ngươi chính là tuyệt thế cường giả sau này! Thời gian kỳ hạn là, một tháng! Không biết các ngươi có ý kiến gì hay không."
Thiếu nữ khẽ nâng đầu, trên khuôn mặt thanh tú mang theo ánh sáng nhàn nhạt.
Giữa cơn hoảng hốt, tất cả mọi người không coi tiểu nha đầu trước mắt là thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, nàng kia giống như là cường giả áp đảo chúng sinh, khí phách trời sinh.
"Không phải là một tháng thôi sao, ta đáp ứng."
Tầm Phong quét mắt nhìn Cố Nhược Vân, nói thật, bảo hắn nguyện trung thành với Dư lão, hắn nguyện ý, nhưng đây chỉ là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi mà thôi.
"Được, một khi đã như vậy, vậy Dư lão, chúng ta đi thôi."
Cố Nhược Vân nhìn mọi người phía sau, mỉm cười: "Một tháng sau, ta đến nghiệm thu kết quả, cũng hi vọng các ngươi đừng làm cho ta thất vọng..........."
..............
"Ngươi nói cái gì?"
Cố gia, Cố lão gia tử mạnh mẽ vỗ bàn đứng lên, sắc mặt xanh mét: "Cố Nhược Vân cự tuyệt về nhà với các ngươi?"
"Đều do tiện nhân này!" Cố Nhị gia oán hận trừng mắt nhìn Nhị phu nhân, "Nếu không phải ả nói những lời này, chất nữ cũng sẽ không tuyệt tình như vậy. Ta có thể nhìn ra, nàng đối Cố gia chúng ta còn có cảm tình, còn muốn trở lại trong Cố gia chúng ta, nhưng mà ả lại có thể ở trước mặt chất nữ nhục mạ cha nương nàng, người làm nữ nhi nào có thể chịu đựng được?"
Phanh!
Lão gia tử một chưởng chụp cái bàn làm hai nửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn không phải ngu phụ (phụ nữ ngu dốt) ngươi cưới được? Lại có thể phạm phải loại sai lầm này, nếu không gọi ra người, Đông Phương thiếu chủ nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua, hiện tại ngươi lập tức hưu ngu phụ này cho ta!"
"Vâng, phụ thân!"
Nghe lời nói của đôi cha con này, Nhị phu nhân tê liệt ngã xuống đất, bỗng nhiên, nàng điên cuồng rống lớn lên.
"Không, các ngươi không thể đối với ta như vậy! Các ngươi không thể hưu ta, Lăng Hi trở về thấy được hắn nhất định sẽ hận các ngươi."
Hiện tại Cố Lăng Hi là hi vọng duy nhất của nàng, cũng là vốn gốc nàng đứng ở Cố gia..........
Quả nhiên, nghe nói như thế, Cố lão gia tử trầm mặc xuống, thật lâu sau, mới nói: "Nể mặt Lăng Hi, tạm thời cho ngươi ở lại Cố gia, chính là từ đây về sau không cho phép ngươi bước ra khỏi Cố gia nửa bước, nếu không gia pháp hầu hạ! Nghe rõ chưa?"
Nhị phu nhân thân mình mềm yếu ngã xuống, trên trán mồ hôi chảy xuống, đặc biệt chật vật không chịu nổi.
Trong lòng nàng hận ý đã đến một tầng, hận không thể bầm thây vạn đoạn Cố Nhược Vân.
Đều là nàng! Là nàng làm hại bản thân lâm vào (tình thế bất lợi) làm một người bị chồng ruồng bỏ!
Quả nhiên, nàng giống mẫu thân hô ly tinh kia không phải thứ tốt gì! Không! Phải nói, nàng so với mẫu thân hồ ly tinh của nàng kia lại càng không phải thứ gì! Lại có thể đại nghịch bất đạo như thế, không để Cố gia vào mắt, cho dù là mẫu thân nàng, cũng không dám không coi ai ra gì như vậy!
"Cố Nhược Vân, sớm biết như vậy lúc trước nên bóp chết nghiệt chủng ngươi! Miễn cho ở trong này làm hại thế nhân, nhưng mà ngươi yên tâm, chờ nhi tử ta trở về chính là ngày chết của tiểu tiện nhân ngươi!"