Chương 39: Thi Vân ghen tị (một)

Edit: kaylee

Trên ngã tư đường nhộn nhịp của Thanh Long Quốc, Cố Nhược Vân dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía nam nhân theo sát phía sau, nói: "Ta không biết ngươi là ai, cho nên ngươi không cần đi theo ta, hiện tại chuyện của ta đã đủ phiền toái, mang theo ngươi, sẽ chỉ làm ta càng phiền toái mà thôi."

Bất luận như thế nào, kẻ địch của nàng nhiều lắm, nếu mang theo hắn, chỉ sợ sẽ liên lụy đến an nguy của hắn.

Nam nhân tóc bạc nghẹn miệng, giống như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ, tội nghiệp nhìn Cố Nhược Vân: "Nhưng mà, ta chỉ muốn đi theo ngươi."

"Kẻ muốn gϊếŧ ta rất nhiều, ngươi đi theo ta, sẽ không sợ bị người gϊếŧ ?"

"Ta sẽ không để cho người ta gϊếŧ ngươi!"

Một khắc kia, không biết có phải là Cố Nhược Vân nhìn lầm hay không, nàng rõ ràng cảm giác được lúc nam nhân tóc bạc nói lời này khí thế bỗng tăng mạnh, trên người trào ra một cổ lệ khí, ngay lúc nàng nhíu mày nhìn về phía nam nhân, lại chống lại một đôi mắt ủy khuất.

Coi như vừa rồi tất cả đều là ảo giác của nàng………....

"Ngươi đã nói như vậy, vậy ngươi liền đi theo ta đi, đúng rồi, tên của ngươi là gì?"

Không biết vì sao, giờ khắc này, lòng của nàng mềm nhũn xuống, giống như có cái gì dắt bản thân vậy, làm cho mình đối với nam nhân này thật sự hạ không được quyết tâm đuổi đi.

Loại cảm giác này rất là kỳ quái, phải biết rằng, bất luận kiếp trước hay là kiếp này, nàng đều không có đồng tình qua một người nào.

"Thiên Bắc Dạ, ta giống như nhớ được tên của ta là Thiên Bắc Dạ, cái khác đều không rõ ràng."

Thiên Bắc Dạ?

Cố Nhược Vân sửng sốt một chút: "Dòng họ Thiên Bắc này từ xưa nhưng là rất hiếm thấy, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết lai lịch của ngươi sao?"

Nghe nói như thế, Thiên Bắc Dạ thống khổ nhíu mày, trong đầu nháy mắt hiện lên vài hình ảnh, chính là hình ảnh kia hiện lên quá nhanh thế cho nên làm cho chính hắn đều không thể bắt giữ.



Ngay tại lúc hắn còn muốn tiếp tục nhớ lại, lập tức có một luồng lực lượng nhập vào trong óc, cả đầu kịch liệt đau đớn giống như nổ mạnh.

"Ngoài tên Thiên Bắc Dạ này ra, cái khác đều không rõ ràng."

Cố Nhược Vân thở dài một tiếng, xem ra nam nhân này quả thật là mất trí nhớ.

"Phong ấn, ta cảm giác trí nhớ của ta bị phong ấn." Thiên Bắc Dạ giãn mày, khẳng định nói.

"Phong ấn?" Cố Nhược Vân khẽ nhướng mày, "Có lẽ chờ sau khi Tử Tà tỉnh dậy ta có thể biết rõ ở trong thân thể ngươi đến cùng tồn tại dạng phong ấn gì, là ai phong ấn ngươi."

Tử Tà tiến vào ngủ say cũng đã một đoạn thời gian, không biết lúc nào mới có thể thức tỉnh………..

"Tiểu Vân, bây giờ chúng ta đi đâu." Ánh mắt của Thiên Bắc Dạ đặt ở trên người Cố Nhược Vân, dung nhan tuyệt mỹ hợp với biểu cảm phúc hậu và vô hại này, sợ là có rất ít người sẽ không động tâm.

Trong nháy mắt, các cô nương trên đường cái đều nhìn về phía hắn, sau khi trông thấy đứng chung một chỗ với hắn là vị phế sài đại tiểu thư Cố gia kia, lập tức lộ ra một cảm giác hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu.

Nam nhân mĩ mạo khuynh thành như vậy, đứng ở bên người thế nào cũng không nên là phế vật vô dụng kia.

"Đi Bách Thảo Đường!"

Cố Nhược Vân nâng mắt lên, bên môi lộ ra một chút tươi cười tự tại, từ giờ trở đi, thế lực của nàng chậm rãi cất bước.

…………..

Lăng gia.

Lăng Hi không nhìn người đuổi theo phía sau, bước nhanh vọt đi vào, hắn thở hổn hển chạy vào thư phòng, dùng sức thở dốc mấy hơi