Ngay tại lúc nàng đang suy nghĩ, Triệu chưởng quỹ bưng một chén thuốc đi đến, nhìn nước thuốc đen tuyền kia, Dư lão do dự một chút, vẫn là ngẩng đầu lên rót vào trong miệng.
Cảm giác mát mẻ từ cổ họng chảy xuống, làm cho ông có thoải mái nói không nên lời, giống như khoang miệng được vây quanh bởi tràn ngập hương thơm hoa cúc, ôn nhuận cổ họng của ông. . . . . .
Thời gian trôi qua từng phút từng giây. . . . . . .
Dư lão rõ ràng cảm nhận được cổ họng đang dần dần khôi phục, chính là sự thanh nhuận mà từ sau khi ông bị thương liền không có. . . . . . .
"Nha đầu, thuốc này của ngươi rất thần kỳ, lão nhân ta cam bái hạ phong (chịu thua)!" Dư lão chép chép miệng, khen ngợi, "Không biết y thuật của ngươi là theo người nào học, cao siêu như thế?"
"Lão sư thích ở ẩn giữa rừng, ta không thể lộ ra danh tính của ông."
Bởi vì, cho dù nói ông cũng sẽ không biết, lão gia hỏa kia cũng không phải người Tây Linh đại lục. Chính là không biết sau khi biết được tin tức mình qua đời, sư phụ lão nhân gia ông sẽ gặp đả kích thế nào.
"À," Dư lão tiếc nuối thở dài một tiếng, "Nha đầu, ta đánh cược thua, từ đây về sau, Bách Thần Đường liền thuộc về ngươi, mà ta, cũng nguyện ý bị ngươi nô dịch!"
Lúc này đây, hắn thua là tâm phục khẩu phục, không có câu oán hận nào.
"Được, chỉ là, nô dịch không dám nhận, chỉ hy vọng Dư lão thay thế ta quản lý Bách Thần Đường, bình thường ta sẽ không ra mặt, mọi việc đều do Dư lão ông xử lý, cũng không cần để cho người ta biết ta là chủ tử của Bách Thần Đường, cây to đón gió, ta không nghĩ sớm như vậy đã bị người để mắt tới."
Cố Nhược Vân vừa lòng gật gật đầu, không nghĩ tới nàng mới ra khỏi cửa đã có tiền lời lớn như vậy, sản nghiệp to lớn như Bách Thần Đường thuộc sở hữu của nàng, từ đây về sau, nàng không cần phải buồn rầu về chuyện dược liệu, hơn nữa trên đường trưởng thành có nhiều hơn một con đường thẳng lớn.
Hiện giờ Cố Nhược Vân còn không biết, ở trên đường nàng trưởng thành, Bách Thần Đường quả thật phát huy tác dụng thật lớn, cũng cùng nàng từ nhỏ yếu đi đến cường đại, từng bước từng bước bước tới nới cao nhất của mảnh đại lục này.... ......
Đại sảnh Lăng gia, Lăng Nghị đột nhiên vỗ bàn đứng lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hoa phục nữ tử trước mắt.
"Lăng Ngọc, lần này con gặp rắc rối! Ai "
Lăng Ngọc bĩu môi, không cho là đúng nói: "Không phải là một tiệm bán thuốc nho nhỏ sao? Có gì đặc biệt hơn người, Quý Phi đương triều là cô cô của con, gia gia, người lập tức phái người san bằng Bách Thần Đường kia đi, thật là, mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Thái Tử, con còn phải đi gặp mặt Thái Tử đấy, có một vết sẹo thế này khó coi hơn bao nhiêu?"
"Tiệm bán thuốc nho nhỏ?"
Phanh!
Lăng Nghị đặt mông ngồi xuống, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Tuy rằng Bách Thần Đường là tiệm bán thuốc, nhưng chính là ngay cả Hoàng đế cũng không dám có ý đồ với nó, con còn dám nói mấy lời này? Chờ ngày mai theo ta đi Bách Thần Đường nhận lỗi, nếu không, ngay cả Quý Phi cô cô của con đều cứu không được con!"
Lăng Ngọc có chút líu lưỡi, một thương hộ mà thôi, vì sao lại làm cho gia gia kiêng kị như vậy?
Ngay cả dượng Hoàng đế cũng không dám động Bách Thần Đường? Điều này sao có thể?
Nhưng lúc này Lăng Ngọc biết gia gia còn đang nổi nóng, căn bản không dám nói thêm một chữ, phải biết rằng, ở Lăng gia, nàng sợ hãi nhất chính là gia gia cũng là gia chủ……...
--- ------ ------ ------ -------
Lời tác giả: Truyện này cam đoan diễn biến tình cảm không ngược, cái khác không thể cam đoan, ví dụ như, nữ chính đánh nhau phải bị thương đi, phải cửu tử nhất sinh đi, sẽ bị nhóm vật hi sinh xem thường nhục nhã gì đi – nhưng mà, diễn biến tình cảm của nữ chính và nam chính tuyệt không ngược, hai người đều thủy chung như một, đều là thiếu niên tốt sạch sẽ thuần khiết, điểm này có thể yên tâm.