Edit: kaylee
Trước khung cửa sổ điêu khắc tinh xảo, nam nhân đưa lưng về phía cửa, gió nhẹ từ từ thổi vào, tóc đen bay lên ở trong gió nhẹ nhàng lay động.
Giống như là cảm nhận được tiếng bước chân ngoài cửa, hắn hơi hơi nghiêng đầu, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, đúng là so với ánh sáng ngoài cửa sổ càng thêm chói mắt mê người hơn.
Cửa bị đẩy mở ra, Dư lão chậm rãi bước vào, cúi đầu cung kính nói: "Thiếu chủ, thuộc hạ có việc bẩm báo."
Nam nhân hơi hơi giơ bàn tay lên, ngăn cản lời nói của lão giả.
Khóe môi hắn giương lên độ cong đẹp mắt, đôi mắt ôn nhuận ẩn chứa một loại ánh sáng sáng bóng như nước, lay động lòng người.
"Dư lão, ông không cần nói nhiều, chuyện ở dưới lầu vừa rồi ta đều đã thấy được, Cố Nhược Vân này, xem ra cũng không phải không chịu nổi theo như lời người ngoài đồn, ít nhất ta không có thấy ở nàng yếu đuối và khϊếp đảm gì."
Thanh Long Quốc người nào không biết, năm đó thiên tài Cố Thiên sinh hạ một phế vật, thiên tư (tư chất tự nhiên, ý chỉ khả năng tu luyện đó) ngu dốt, nhát gan sợ phiền phức, chẳng những mất hết mặt mũi của hắn, càng làm phủ Tướng Quân hổ thẹn, hiện giờ xem ra, lời đồn đãi không đúng sự thật, nha đầu kia khí thế bức người, giống như người nhát gan? Thật không biết lời đồn đãi kia là ai truyền ra.
"Cố Nhược Vân?" Dư lão kinh ngạc há miệng thở dốc, "Thiếu chủ, ngươi nói, nàng là nữ nhi của Cố Thiên và Ngọc Nhi - tiểu thư Cố Nhược Vân?"
"Đúng vậy, " Ngón tay thon dài của nam nhân khẽ vuốt lá trúc bên cạnh, bên môi hàm chứa tươi cười làm người xem không thể hiểu, "Người ta bội phục không nhiều lắm, Cố Thiên xem như một trong số đó, có thể ở dưới điều kiện nhỏ yếu như vậy, trưởng thành đến trình độ như thế, nếu hắn sinh ra ở những thế lực cường đại kia, sợ là trên bảng cường giả đại lục hiện nay nhất định có hắn, hắn và tỷ tỷ cũng là ông trời tác hợp cho, đáng tiếc, có một số người nhất định không cho phép bọn họ ở cùng nhau."
Nghĩ đến đây, nam nhân thở dài một tiếng, có chút tiếc hận nói: "Lại nhắc đến, Cố Nhược Vân kia còn phải gọi ta một tiếng tiểu cữu (cậu nhỏ), chính là khi ở trong gia tộc ta cũng nghe nói qua Cố Nhược Vân này rất là vô dụng, không cách nào đánh đồng với Cố Thiên, lần này đến cũng là vì nàng! Dư lão, Bách Thần Đường chỉ là một sản nghiệp trong tay ta, mất đi nó, chỉ là mất đi một ít tiền tài mà thôi, cho nên, ta đồng ý ngươi dùng Bách Thần Đường làm tiền đặt cược, nhưng mà ngàn vạn đừng vì nàng là nữ nhi của Cố Thiên mà nhẹ tay, ta muốn xem năng lực của nàng…….."
Cố Thiên thiên tài như vậy, như thế nào sinh ra một nữ nhi phế vật?
Cho nên, hắn muốn biết, nha đầu kia có hay không có năng lực tự mình chống đỡ một mảnh trời!
………………...
Dưới lầu, Cố Nhược Vân nghe được phía trên truyền đến tiếng bước chân, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, tầm mắt đảo qua Dư lão đang bước nhanh xuống.
"Thế nào? Thiếu chủ của các người có đồng ý đề nghị của ta hay không?"
Sau khi biết thân phận của Cố Nhược Vân, trong lòng Dư lão có chút phức tạp, ông chẳng thể nghĩ tới, nha đầu kia thế mà lại là nữ nhi của Cố Thiên và hòn ngọc quý trên tay Đông Phương gia tộc, nếu đắc tội nàng, như vậy sau này………...
Tuy rằng thiếu chủ nói không cần nhẹ tay, nhưng mình nhẹ tay một chút, hẳn là không thành vấn đề đi?
"Khụ khụ!"
Nghĩ đến đây, Dư lão đảo mắt, ho khan hai tiếng, nói: "Cô nương, không biết chúng ta tỷ thí như thế nào?"
"Rất đơn giản!" Khóe môi của Cố Nhược Vân giương lên một độ cong, "Dư lão, ta nghe cổ họng ông khàn khàn, có phải có chút bệnh cũ hay không?"
Dư lão sửng sốt một chút, thành thật gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, năm đó ta cùng với một gã cường giả chiến đấu, bị trọng thương, làm cho cổ họng bị hư tổn, ngay cả ta dùng thuốc cứu trở về tánh mạng, nhưng không cách nào hồi phục đến trạng thái trước đó."