Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phế Sài Không Gì Không Biết

Chương 3.3: Vạch mặt (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tu vi từ Kim Đan kỳ trở lên mới có thể chặn được truyền âm nhập mật, cho nên Tư Nhiên cũng không rõ Tần Thu Hoa đã nói những gì, chỉ có thể nhìn ra, Trương Dịch Phi cả người sắc mặt càng ngày càng kém, lửa giận cúng sát ý trong mắt cũng càng ngày càng đậm.

Tư Nhiên thầm nghĩ, không ổn.

Trương Dịch Phi là kiểu điển hình của có sức mạnh nhưng không có đầu óc, Tần Thu Hoa phỏng chừng bên tai hắn xúi giục vài câu, hơn phân nửa là xúi giục hắn thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị ra tay, trực tiếp gϊếŧ chết chính mình, dẫn đến chết không đối chứng.

Cứ như vậy, kẻ khởi xướng là Trương Dịch Phi khẳng định sẽ bị tông môn xét xử, còn Tần Thu Hoa rất dễ dàng có thể thoát thân, rốt cuộc hắn cũng không có động thủ trực tiếp, chỉ là nói mấy câu mà thôi.

Mà Tư Nhiên nếu chết, chuyện bảo vật cũng mất đi “nhân chứng” duy nhất, mặc kệ đám đệ tử nội tâm có suy đoán như thế nào, cũng không thẻ vi phạm môn quy, làm ra chuyện gì với Tần Thu Hoa.

Ký ức của quần chúng đều rất ngắn ngủi, Tần Thu Hoa chỉ cần né qua lần nổi bật này, trốn ở Thập Nhị Phong mấy năm, làm như không có việc gì, còn có thể chơi chết cái đinh trong mắt là Tư Nhiên.

Tư Nhiên không rõ lắm, y cùng hai người này rốt cuộc là có thâm cừu đại hận ở chỗ nào.

Hơn nữa nói thật, y bày ra chuyện “trộm bảo vật” hư hư ảo ảo này, thuần túy là do nhìn thấy hai người này cũng ở hiện trường, nhất thời hứng khởi, nghĩ tới thân thể này mười tám năm trước bị khi dễ thảm như vậy, dù sao cũng phải lấy về chút lợi tức.

Vì thế liền tùy tay chụp một cái nồi.

Dĩ nhiên là, cũng có ý tưởng tiên hạ thủ vi cường, nhân tiện đem bản thân phơi bày ra trước mặt mọi người, miễn cho Tần Thu Hoa thấy mình không chết, lại âm thầm hạ độc thủ.

Mà Tần Thu Hoa, chẳng sợ hắn đứng đó một câu cũng không nói, đám đệ tử kia cũng sẽ không thực sự làm gì hắn cả.

Xem ra là ngày qua ngày quá xuôi gió xuôi nước, làm nhiền việc hố người, tâm linh thủy tinh, mới bị người khác hố lại một chút mà thôi, cũng đã phẩn nộ chịu không được áp lực.

Ngay khi Tần Thu Hoa kết thúc truyền âm nhập mật, trong nháy mắt đó, Trương Dịch Phi động.

Hắn là tam linh căn lôi-hỏa-kim, chuyên dùng đại đao, cũng vừa khéo, trên thân đao của hắn có phủ thêm quặng lôi hỏa, sau khi hắn đưa vào linh lực, tia điện cùng ánh lửa đan xen vào nhau, nhìn qua phá lệ dọa người.

Trương Dịch Phi lựa một khoảng trống, ở một góc không ai chú ý, rút ra đại đao, chân giẫm một cái đã phi thân lên, đại đao hướng lên cao vυ"t, mang theo ánh lửa nóng rực, hướng tới ngực Tư Nhiên, hung hăng nện xuống!

Tư Nhiên hít hà một hơi, ở trong đầu hô to” “Thư --- Tiểu Thư Thư!”

Bảo Thư hiện lên một hàng chữ gãi đúng chỗ ngứa: 【Đao pháp Liệt Hỏa, võ kỹ cấp 2, thích hợp cho người có được linh căn lôi hỏa, đao pháp đại khai đại hợp, thiên về lực lượng mà coi nhẹ kỹ xảo, lực độ có thừa mà linh hoạt không cao. Người thi triển có mức độ lĩnh ngộ bình thường, không hiểu được bản chất tinh túy của nó, đánh giá: rối loạn lung tung.】

Tư Nhiên trong đầu hét lên chói tai: “Người ta chém liệt hỏa lôi pháp lung ta lung tung cũng sắp chém đôi luôn Tư Nhiên mỏng manh!”

Bảo Thư bồi thêm một dòng chữ đỏ tươi thô to: 【Tui làm được gì giờ! Tui chỉ là một Tiểu Thư Thư đáng thương không có thực thể, đến cả nhào lên tát vào mặt hắn cũng làm không được ---!】

Thời điểm nguy hiểm cận kề, suy nghĩ của Tư Nhiên lại bình tĩnh đến lạ thường.

Y điều động linh lực không nhiều lắm trong cơ thể, tập trung vào hai mắt, tinh tế quan sát quỹ đạo đao pháp của Trương Dịch Phi, lại nhanh chóng đảo qua thông tin tường tận về liệt hỏa đao pháp mà Bảo Thư cung cấp, tính toán nơi lưỡi đao hạ xuống.

Thời khắc cuối cùng, Tư Nhiên dời một bước qua bên cạnh, nhích thân qua, tránh đi chỗ yếu hại.

Đúng như Bảo Thư đã đánh giá, đao pháp của Trương Dịch Phi xác thực lung tung hỗn loạn, lực lượng tứ tán khắp nơi, thân đao không ổn trọng, dùng sức quá lớn, rất dễ dàng bị lệch đi.

Bộ quần áo của Tư Nhiên, trên thực tế cũng là một kiện linh khí, chỉ hơi rách nát chút, kiểu dáng cũng xấu xí, ở ngực đột nhiên phủ lên một khối kim loại, chất liệu đặc thù, cứng và giòn, bề mặt nhẵn mịn.

Y nheo nheo mắt, trong đầu đã đoán trước được hết hướng đi của thanh đao.

Chỉ là – Trương Dịch Phi rốt cuộc cũng là Luyện Khí cửu cấp, chẳng sợ đao không chém ra vết thương trên người, chỉ cần chấn động linh lực cũng đã quá sức chịu đựng.

Xem ra phải chịu chút nội thương rồi.

Tốc độ suy nghĩ cũng đủ nhanh, một phen tự hỏi này cũng chỉ mới thoáng qua mấy giây.

Trương Dịch Phi cũng đã phi thân bay tới trước mặt Tư Nhiên, đại đao giơ lên, theo đà bổ xuống, chỉ còn cách ngực Tư Nhiên mấy tấc, lôi điaanj và liệt hoả lé sáng đốt trụi mấy sợi tóc của Tư Nhiên.

“Cẩn Thận!”

Một đệ tử đứng gần Tư Nhiên nhất kịp thời phản ứng lại, cả kinh kêu lên.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một đạo kiếm quang oánh bạch xẹt qua.
« Chương TrướcChương Tiếp »