Chương 3.1: Vạch mặt (1)

Chương 3.1: Vạch mặt (1)

EDIT: LỤC NHA ĐAM – PHÙ CỪ CỐC

Tiên Quân Tông.

Đỉnh núi Thập Nhị Phong.

Tại góc hẻo lánh nào đó.

Một đám người có đệ tử nội môn lẫn ngoại môn trọn lẫn đang vây quanh một thiếu niên thân hình đơn bạc, thiếu niên nhìn qua có điểm chật vật, trên quần áo dính đầy vết máy, lộ ra da thịt bên dưới phú kín vết thương và vết bầm tím.

Nghe Tư Nhiên nói xong, đệ tử hỏi chuyện vội hỏi:

“Cướp đi…người đả thương ngươi là ai?”

Tư Nhiên liếʍ liếʍ vết thương bên khóe miệng, trên đầu lưỡi truyền đến mùi máu tươi nhàn nhạt.

Y như cũ cụp mắt, tránh bị người khác nhìn thấy ý cười trong mắt y, vươn tay, thẳng tắp chỉ về hướng Trương Dịch Phi và Tần Thu Hoa.

“Bọn họ, bọn họ cũng là người Thập Nhị Phong,” Tư Nhiên chậm rì rì nói, “Lúc ấy trùng hợp ta đi ngang qua bên này, liền nhìn thấy lôi điện đánh xuống, vừa định đến gần để nhìn rõ hơn…đã bị bọn họ không phân rõ trắng đen mà đánh… đồ cũng là bọn họ lấy đi, còn ném ta vào động.”

Tần Thu Hoa cùng Trương Dịch Phi đều ngốc rồi.

Diễn cái gì dãy!?

Bọn họ cỡ nào cũng không nghĩ tới còn có cả cái thao tác mất nết này, nháy mắt liền đem lực chú ý của mọi người kéo đến trên hai người bọn họ.

Trương Dịch Phi vừa gấp vừa tức, giận dữ hét: “Cái rắm! Ta căn bản cái gì cũng chưa thấy! Cái gì ta cũng không biết! Sao có thể lấy!”

Thời điểm hắn nói chuyện, cảm xúc quá mức kích động, có lẽ còn có điểm chột dạ, cho nên thanh âm cũng mang theo một tia linh lực, chấn đến Tư Nhiên mới Luyện Khí lục cấp đang bị thương càng thêm tức ngực khó thở.

Sau khi Tư Nhiên mặt vô biểu tình mài mài răng, liền hơi co rúm lại, nhìn qua phá lệ nhỏ yếu, đáng thương, lại vô tội.

Vài đệ tử Trúc Cơ bên cạnh nhíu mày, so với Tư Nhiên cúi đầu rũ mắt đứng ở một bên cả người rách nát te tua, Trương Dịch Phi bộ dáng hung mãnh lưng hùm vai gấu rõ ràng sức thuyết phục không đủ lắm.

Tần Thu Hoa thấy thế, kéo kéo tay áo Trương Dịch Phi, ý bảo hắn đừng nói chuyện, chính mình mở miệng nói: “Các vị sư huynh, ta cho rằng, chuyện này không thể chỉ nghe một phía từ người này, hắn thân phận không rõ, khó đảm bảo không phải là cố ý vu oan giá họa, mọi người đều là đệ tử đồng môn, vẫn không nên để người ta châm ngòi xích mích, tổn thương hòa khí.”

Hình tượng của hắn không tồi, lớn lên xem như thanh tú, rất có vài phần ý vị của tiểu bạch hoa đón gió phiên đãng, nói chuyện cũng nhu nhu hòa hòa, rất dễ dàng dẫn ra hảo cảm của người khác.

Tư Nhiên thở dài khe khẽ: “Tần sư huynh, ngươi ta tốt xấu gì cũng là đệ tử cùng phong, ở chung cũng phải mười mấy năm, chỉ vì một món bảo vật, ngươi liền nói ta thành người thân phận bất minh, không khỏi khiến người ta đáy lòng rét lạnh.”

Tần Thu Hoa sửng sốt.

….. Đệ tử cùng phong?

Từ từ, ngươi là ai?

Đệ tử nói chuyện lúc trước lại hỏi: “Ngươi là người Thập Nhị Phong?”

Đồ trữ vật trên người Tư Nhiên bị lột sạch, bất quá thẻ bài thân phận đệ tử Thập Nhị Phong là bỏ riêng bên ngoài, không bị lục soát ra.

Y từ bên hông lấy ra thẻ bài thân phận, đưa qua.

Vị đệ tử tu vi cao nhất đứng bên cạnh cầm lấy thẻ bài thân phận nhìn kĩ, niệm pháp quyết, xác định thẻ bài thuộc về Tư Nhiên, liền đem trả về.

Tư Nhiên lại thở dài, như ẩn nhẫn lại như khổ sở mà nhìn vào mắt Tần Thu Hoa, nói: “Ta tên Tư Nhiên, vẫn luôn là đệ tử Thập Nhị Phong, phụ thân ta… hắn là phong chủ tiền nhiệm Thập Nhị Phong, đáng tiếc tư chất ta quá kém, đến bây giờ vẫn chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ.”

Y vừa nói như vậy, người bên cạnh bừng tỉnh đại ngộ.

Bọn họ đối với Thập Nhị Phong…. Chuyện đứa con phế vật của phong chủ tiền nhiệm Thập Nhị Phong cũng có nghe qua đôi chút, bất quá mọi người không phải ở cùng một phong, ngày thường cũng không có qua lại, nhiều nhất xem nó thành chuyện cười mà nghe chơi.

Nghe đồn cái người Tư Nhiên này âm trầm chất phác, giống tên ngốc tử, bất quá mọi người đều biết, lời đồn sở dĩ là lời đồn, chính là nó chỉ có thể làm chuyện hài, không thể xem là thật.

Hiện tại nhìn đến người thật Tư Nhiên, tuy rằng ru vi xác thật kém chút, tính cách cũng có hơi nhút nhát, nhưng cũng không bất kham như trong lời đồn.

“Quan hệ giữa ta cùng Tần sư huynh, vẫn luôn không tốt lắm,” Tư Nhiên nhấp nhấp miệng, “Sau khi phụ thân qua đời… Trương sư huynh cùng tần sư huynh vẫn luôn coi ta là cái đinh trong mắt, phát sinh sự tình lần này, cũng là nằm trong dự đoán.”

“Ngươi ngậm máu phun người!” Tần Thu Hoa cuối cùng cũng đem gương mặt Tư Nhiên đối chiếu khớp lại với trí nhớ, hắn không kịp tự hỏi tại sao Tư Nhiên lại biến hóa lớn như thế, mấu chốt nhất vẫn là trước tiên rửa sạch hiềm nghi việc mình “lấy đi bảo vật”.

“Ta cũng giống mọi người, đều là nhìn thấy dị tượng mới chạy qua đây, căn bản không có lấy đi cái gì cả!”

“Có mấy vị sư huynh đã là Trúc Cơ, khẳng định rất lợi hại, hy vọng các sư huynh có thể xem xét một chút, linh lực còn tàn lưu trên mấy miệng vết thương của ta, có phải rất giống với hai người này không,” Tư Nhiên nói, “Tần Thu Hoa cùng Trương Dịch Phi không chỉ đả thương ta, còn nhân cơ hội cướp đi đồ trữ vật trên người ta, trên những món đồ trữ vật đó đều có khắc tên ta, các vị sư huynh thấy liền biết.”

Tần Thu Hoa cùng Trương Dịch Phi luống cuống.

Bọn họ đoạt đồ trữ vật là sự thật, đánh người cũng là sự thật… Nhưng hết thảy cùng cái bảo vật gì kia, nửa điểm quan hệ cũng không có!

Oan uổng quá!