Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phế Sài Không Gì Không Biết

Chương 8: Cố Lăng (2)

« Chương Trước
Cố Lăng một lòng chìm đắm trong tu luyện, không có yêu cầu gì đối với ăn mặc ở đi lại, trong phòng chỉ có một cái giường đá dùng để đả toạ, ngày thường dựa vào Ích Cốc Đan để duy trì sự sống, còn hơn cả hai chữ mộc mạc.

Tư Nhiên vừa mới đứng trước cửa nhà gỗ, còn chưa gõ cửa cánh cửa đã bị đá văng ra, thiếu chút nữa đυ.ng vào mũi y.

Cố Lăng nhíu mày, vịn vào khung cửa, sắc mặt không tốt: “Làm gì?”

Tư Nhiên chớp chớp mắt, so sánh người trước mặt với bóng dáng trong kí ức, chỉ cảm thấy quả nhiên mắt thấy mới là thật, cái vị Cố Lăng này so với trong trí nhớ….còn không dễ chọc hơn rất nhiều.

Đơn giản mà nói, chính là…

Hung thần ác sát.

Tư Nhiên cảm thấy bản thân như gặp phải một con mèo boss, nói: “Chào, Cố Lăng, ta tới đây là muốn…”

Lời còn chưa nói xong, Cố Lăng trước mặt đã biến sắc, linh lực trào ra, kình phong đánh úp lại, hắn nhanh tay rút kiếm bên hông ra, kiếm lạnh băng cuốn theo gió thẳng táp chỉa vào cổ Tư Nhiên!

Giây tiếp theo, còn chưa chống cự được gì đã bị Vân Mạc chế trụ.

Vân Mạc thậm chí kiếm còn chưa xuất, chỉ mới đơn giản ngưng tụ ra một tia linh lực mà thôi.

“Loảng xoảng” một tiếng, kiếm trong tay Cố Lăng rơi trên mặt đất, hắn không thể động đậy, tay chân đều bị linh lực tinh thuấn trói buộc, chỉ có thể trừng lớn hai mắt, lạnh lùng hô: “Ngươi là ai? Tư Nhiên đâu rồi!?”

Tư Nhiên: “…”

Tư Nhiên cảm thấy hoang mang tột độ.

Tư Nhiên cảm thấy chính mình cần phải tự biện hộ cho mình một phen: “Ta chính là Tư Nhiên.”

“Ha, tên kia mới không không như này,” Cố Lăng đè nén lửa giận, lạnh lùng nói, “Đoạt xá? Vậy chỉ sợ là ngươi phải trắng tay rồi, cái tên gia hoả này cha sớm đã mất, sống ở Thập Nhị Phong không có ưu ái gì, ngươi muốn lợi dụng thân phận của hắn, còn không bằng đổi qua người khác đi, đến cả cái thân thể này…chậc, phế vật Ngũ linh căn có ích lợi gì? Tu luyện 12 năm vẫn luôn là Luyện Khí tầng bảy, ngươi vẫn cứ nên sớm mà đổi cái cơ thể khác đi…”

Tư Nhiên: “…”

Thật ra…ta đây là tự đoạt xá chính mình á.

Y đây một tấm thân ba hồn bảy phách hoàn chỉnh cư nhiên lại so không nổi một cái thân tàn chỉ lưu có ba phách ư?

Tư Nhiên thành khẩn nói: “Ngươi có phải não bổ hơi nhiều rồi phỏng?”

Cố Lăng: “…”

Tư Nhiên nghĩ nghĩ, đoạt xá ở Tu chân giới cũng có hạn chế, người đoạt xá cùng với thân thể bị đoạt xá không có khả năng đạt tới trình độ phù hợp trăm phần trăm, người có lực cảm giác hơi nhạy bén một chút, là có thể phát giác ra dị thường, hơn nữa trong quá trình đoạt xá cũng vô pháp cắn nuốt được ký ức, thử chút là có thể nhìn ra điểm bất đồng.

Tư Nhiên nghiêng người qua, lộ ra Vân Mạc và Tạ Dung Khanh phía sau.

“Kiếm Tông tới hai vị đại lão,” Tư Nhiên giống như hiến vật quý, “Bọn họ có thể chứng minh, linh hồn của ta cùng với thân thể của ta có độ phù hợp hoàn mỹ tuyệt đối.”

Tạ Dung Khanh mang theo tươi cười đầy vẻ hứng thú, gật gật đầu: “Xác thực như thế, độ phù hợp của hồn phách và thân thể vô cùng hoàng mỹ, là người thật không phải giả.”

Lực cảm giác của kiếm tu vốn đã vượt qua người của Tu chân giới, Tạ Dung Khanh dám khẳng định như vậy, tự nhiên là có căn cứ của hắn.

Tư Nhiên lại nói: “Hơn nữa tựa như ngươi nói, ta nếu là người đoạt xá thật, tìm đại một người có Tứ linh căn không phải so với tên này càng tốt hơn sao, ta tìm Ngũ linh căn, giỡn cái gì vậy? Chẳng lẽ chỉ để ăn ngon uống tốt sống hết trăm năm rồi chết già? Nếu ta đã đoạt xá rồi chẳng lẽ không thể có ước mơ cao hơn hả?”

Cố Lăng: “…”

Một đợt tự bôi đen bản thân này, tuyệt.

Tư Nhiên thấy Cố Lăng thần sắc dao động, chuẩn bị ra đại chiêu: “Ta nhớ rõ lần đầu tiên ta gặp ngươi, tựa hồ là bảy năm trước? Ngày đó ta đi ngang bờ vực Thập Nhị Phong, vừa hay nhìn thấy ngươi từ dưới vực bò lên, bò đến là vất vả, lúc đó ta liền rất tò mò, ngồi xổm bên miệng vực xem ngươi bò hết một buổi sáng.”

Cố Lăng: “…”

Chuyện này còn không biết xấu hổ đem bêu ra? Ngồi xổm coi nguyên buổi sáng còn không thèm duỗi một cái tay ra kéo giúp phát!

Tư Nhiên tiếp tục nói: “Sau lại có một lần, chính là ở chỗ này, ngươi chuẩn bị dựng nhà, đáng tiếc lần đầu không đủ thuần thục, sau khi phòng bị sập, vẫn là ta đã…kéo ra khỏi đống gỗ.”

Cố Lăng: “…”

À, hắn nhớ ra rồi, hắn bị chôn dưới phòng, cái người này lại tình nguyện đem gỗ dời đi hết trước rồi xếp lại gọn gàng, cũng không chịu lôi hắn ra trước.

Tư Nhiên nói: “Ấn tượng khiến ta khắc sâu nhất vẫn là một lần nọ, ta ở gần đây tu luyện, ngươi tắm trong phòng, không biết vì sao ngươi lại ngộ đạo sau đó lập tức tiến giai, sau đó…”

Cố Lăng nhanh như cướp hô lên: “Đủ rồi! Đừng nói nữa!”

Tư Nhiên vô tội: “Vậy ngươi đã tin ta là Tư Nhiên chưa?”

Cố Lăng không trực tiếp trả lời: “Vậy tại sao ngươi…tại sao ngươi giống như thay đổi thành người khác hoàn toàn?”

Tư Nhiên hàm hồ nói: “Gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn, đυ.ng phải đầu, sau đó cứ như vậy, ừm, cảm giác thế giới như sáng ra hẳn.”

Y cũng không nói dối, thời điểm bị ném xuống động, thân thể này xác thực đã bị va chạm vào đầu, đến bây giờ cái ót vẫn còn ẩn ẩn đau.

Linh lực trói buộc Cố Lăng cũng biến mất, hắn nhặt kiếm lên, cận thận vắt lại bên hông, mặt vô biểu tình: “Vậy ngươi tới đây làm gì? Tìm ta đòi nợ?”

Tư Nhiên: “…Làm sao ngươi lại cho ra cái kết luận này vậy?”

Lật lật lại ký ức, tuy rằng y và Cố Lăng ở chung với nhau không được tốt lắm, nhưng cũng không quá kém mà?

Tư Nhiên tức khắc cảm thấy có chút đau đầu, có lẽ việc y nhất thời nổi lên hứng thú chạy đến tìm Cố Lăng chính là quyết định sai lầm, nhưng tới cũng tới rồi, vẫn phải thử một chút.

Vì thế y đem việc trước mắt tóm gọn lại một lần, trọng điểm đặt ở việc mời Cố Lăng cùng đến Kiếm Tông.

Cố Lăng cả giận nói: “Ngươi muốn ta làm người hầu của ngươi?”

Tư Nhiên liền biết hắn sẽ nổ tung ở chỗ này: “Bây giờ bộ ngươi khác với đám tạp dịch của Tiên Quân Tông lắm sao? Đều là người hầu nô bộc như nhau, Kiếm Tông so với Tiên Quân Tông vẫn tốt hơn đúng chứ?”

Cố Lăng: “…”

Tư Nhiên mỉm cười: “Mọi việc đều phải nhìn vào mặt tốt mà nghĩ, ngươi bây giờ 17 tuổi, tu vi cũng đến Trúc Cơ rồi, ở Tiên Quân Tông vẫn là đãi ngộ như cũ, còn không bằng đổi hoàn cảnh, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn?”

Cố Lăng kéo kéo khoé miệng: “Vậy ngươi cũng đã 18 rồi, còn lì ở Luyện Khí, nói thế nào đây?”

Tư Nhiên: “Chúng ta có thể không công kích cá nhân có được phỏng?”

“Không đi,” Cố Lăng vỗ vỗ tro bụi trên ống tay áo, “Ngươi trong tình huống này, đi Kiếm Tông cũng là ăn nhờ ở đậu, còn muốn mang theo ta? Còn không bằng tự ngẫm lại bản thân cho tốt, Kiếm Tông cũng không phải như Tư Hành Phong có thể cung cấp cho ngươi nhiều tài nguyên như vậy, đừng cả đời chỉ mãi ở Luyện Khí, khiến người ta chê cười.”

Quao, hay cho một khứa ngạo kiều.

Tư Nhiên thở dài: “Được thôi, thế, xem ra ta đây ở Kiếm Tông cũng sẽ lẻ loi một mình.”

Cố Lăng: “…”

Tư Nhiên: “Ta một tên Ngũ linh căn, làm sao có thể dùng được nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, căn bản hấp thu không hết, Tư Hành Phong cho ta có nhiều đến mấy cũng đều vô dụng, aizz, xem ra tương lai trăm năm sau, ta chỉ có thể dùng hết quãng đời còn lại sống trong tịch mịch vô tận cùng rồi.”

Cố Lăng: “…”

Tư Nhiên: “Ta xem ngươi thành bằng hữu duy nhất, hiện tại lại chỉ còn ta một người, chẳng lẽ cuộc đời ta lại bi thảm như vậy ư? Ôi, xem đi, sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa, còn không bằng chết quách cho xong.”

Cố Lăng: “…”

“Ngươi có thể có chút cốt khí hay không vậy!? Liền mấy chuyện này,” Cố Lăng thật sự chịu không nổi, tay dùng chút lực, thiếu chút nữa bẻ luôn khung cửa làm hai, “Được, ông đi!”
« Chương Trước