EDIT: LỤC NHA ĐAM – PHÙ CỪ CỐC
Chương 7:
Tiên Quân Tông thập nhị phong, trong một rừng cây hẻo lánh không biết tên nào đó.
Tạ Dung Khanh dựa nghiêng trên một thân cây, hai tay khoanh trước ngực, một chân gập lên chống trên thân cây, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ dại.
Vân Mạc đứng bên cạnh hắn, mà Tư Nhiên, lại đứng ở đối diện hai người bọn họ.
Trong tay y cầm Tích Cốc Đan, vội không ngừng tay dốc ra một viên nhét vào miệng.
Tích Cốc Đan hoá thành một dòng nước ấm, cơ hồi tức khắc trấn an được cái dạ dày đang bị đói đến co rút.
Sau khi trải qua cảm giác bị đói tới sôi ruột gan, Tư Nhiên mới dần thở ra một hơi dài, sau khi xuyên qua, à không, hẳn phải nói là sau khi hồn phách quay về vị trí đã viên mã đặt dấu chấm hết cho một sự kiện tồi tệ đầu đời.
Sau đó y lại moi ra một viên Hồi Xuân Đan, trị liệu vết thương bản thân.
Thấy thương tích của y tất cả đều đã trị xong, sắc mặt tái nhợt cũng dần khôi phục, Tạ Dung Khanh mới lười biếng nói: “Nội dung mà Tư Hành Phong và Kiếm Tông giao dịch, ngươi hẳn là biết rõ đúng không?”
Tư Nhiên gật gật đầu: “Biết.”
“Được, vậy ta không nói nhiều nữa,” Tạ Dung Khanh cười nói, “Đương nhiên, người trực tiếp phụ trách bảo hộ ngươi vẫn là Vân sư huynh, còn ta ư, chỉ là theo chân tới góp mặt mà thôi, nhân tiện hỗ trợ câu thông một chút, nói cách khác, tạ sợ Vân sư huynh cứ thế trực tiếp xách ngươi đem về Kiếm Tông, đến lúc đó ngươi nếu cứ ngơ mặt ra thì cũng không ổn lắm.”
Đơn giản mà nói, chính là năng lực xã giao của Vân Mạc rất khiến người ta lo lắng, bởi vậy mới chuyên môn phái ra Tạ Dung Khanh đảm đương chức trách đại sứ ngoại giao.
Tư Nhiên nghe vậy, lén lút nhìn qua Vân Mạc, lại lén lén đảo tròng mắt, ứng thanh mà đáp: “Ừm, ta biết rồi.”
Tạ Dung Khanh nhịn không được mà cười khôi hài: “Ngươi biết cái gì cơ?”
Tư Nhiên nghiêm mặt nói: “Vân Mạc tiền bối, kẻ sống ác không nói nhiều.”
Vân Mạc: “…”
Tạ Dung Khanh: “…Phì hahahahahahah….”
Vân Mạc liếc xéo Tạ Dung Khanh một cái, người sau lập tức câm miệng, chỉ là biểu tình lại cực kì vặn vẹo, rõ ràng đang ở lằn ranh nhẫn cười đến hấp hối.
“Khụ khụ không tồi không tồi, xem ra ngươi đã lĩnh hội được tinh tuý trong lời của ta rồi,” Tạ Dung Khanh xoa xoa mặt, tận lực bình ổn biểu tình, “Chính là như thế, nếu đã yêu cầu cần bảo hộ ngươi trăm năm, lấy tu vi của ngươi mà xem, chạy loạn ở Tu Chân giới khẳng định là không được, cho nên chúng ta muốn mang ngươi về Kiếm Tông, về sau ngươi cứ ở đây, như thế nào?”
Tư Nhiên gật đầu: “Có thể.”
Tạ Dung Khanh lại nói: “Tất cả đãi ngộ của ngươi ở Kiếm Tông, sẽ cùng cấp bậc với đệ tử ngoại môn, trừ ra tiền tiêu cơ bản hàng tháng ra, đệ tử ký danh còn có thể mang theo ba người hầu.”
Tư Nhiên trong lòng vừa động: “Ta có thể dẫn người theo à?”
Tạ Dung Khanh nhướng mày: “Chỉ là nô bộc mà thôi, tất cả chi tiêu tự xử, xem giống như là thủ hạ của ngươi, Kiếm Tông cũng sẽ không hỗ trợ quản lý người dùm ngươi.”
Tư Nhiên hỏi: “Thế chỗ ở thì sao?”
Tạ Dung Khanh nói: “Có thì phải có, bất quá chỉ là một chỗ ở mà thôi.”
Vậy là đủ rồi.
Tư Nhiên cẩn thận suy tư một phen, vẫn muốn mang Cố Lăng cùng mình đi.
Trước khi Tư Nhiên còn chưa nhập phách trở lại, trong đoạn ký ức u ám dai dẳng suốt 18 năm kia, trừ bỏ tu luyện khô khan cùng tiếng trào phúng không dứt của các đồng tông ra, Cố Lăng xem như là một sắc thái tươi sáng duy nhất in sâu trong trí nhớ ấy.
Thân thế của hắn tương đối thảm, sau khi cha mẹ đều đã qua đời đứa con trai độc nhất này liền gian nan sống qua ngày, bái nhập Tiên Quân Tông xong lại bởi vì kiệt ngạo khó thuần mà chọc phải con trai trưởng lão, từ đây trong tối ngoài sáng bị người xa lánh.
Mỗi một đệ tử tông môn, tài nguyên tu luyện mỗi tháng còn không bằng nổi tán tu, ba linh căn Kim Hoả Mộc tốt xấu gì tu vi cũng đạt được tới Trúc Cơ nhưng vẫn chỉ mới là đệ tử ký danh, đến cả làm ngoại môn đệ tử cũng không được.
Đệ tử ký danh trong mỗi tông môn, đều không khác với tạp vụ là bao, chỉ có cái danh mà thôi, mỗi tháng còn phải hoàn thành nhiệm vụ trong tông mới đổi lấy được chút tài nguyên.
Dưới loại điều kiện này, Cố Lăng còn có thể đạt được Trúc Cơ khi mới 17 tuổi, đủ để nhìn ra thiên phí và trí tuệ.
Tư Nhiên và Cố Lăng quen biết nhau cũng là việc ngoài ý muốn.
Cố Lăng trên danh nghĩa là người Thập Nhị Phong, sống tạo một góc nhỏ hẻo lánh, Tư Nhiên vì bình thường muốn tránh né đám đệ tử trong tông, cũng thường tìm những chỗ hẻo lánh ngốc ở đó, vậy là hai cây nấm nhỏ đáng yêu cứ thế mà ngoài ý muốn tương ngộ tại một góc xó xỉnh.
Cố Lăng tuy rằng nói chuyện không dễ nghe, nhưng bản thân hắn không hề có ác ý.
Tư Nhiên dù cho trong thân thể lúc đó chỉ có ba phách, nhưng cảm xúc cơ bản nhất vẫn phải có.
Vì thế sau khi thường xuyên qua lại, hai người không can thiệp vào chuyện riêng của đồng đội nấm nhà mình, ngẫu nhiên gặp được, thì chào hỏi một câu, sau đó lại tìm một góc khác tự trồng nấm.
Dựa vào trí nhớ lúc trước, Tư Nhiên ba quẹo tám cua trong Thập Nhị Phong, xuyên qua mấy con đường nhỏ vắng vẻ, rốt cuộc tới được chỗ Cố Lăng.
Nói là chỗ ở, trên thực tế chỉ là một căn nhà gỗ mục nát Cố Lăng tự dựng lên.